Khi buồn – hãy nghe nhạc Táo!

Một màu trắng…

Lần đầu tiên tôi nghe nhạc Táo là qua lời giới thiệu của một người bạn – bài “Chuyến số 6”. Phải nói rằng, giai điệu và ca từ trong ca khúc này có gì đó rất lạ. Dồn dập đấy nhưng có cảm giác đứt quãng, giống như 2 trái tim cùng một con đường nhưng vẫn phải mải miết đuổi lấy nhau. Chàng trai trong bài vừa trách móc, vừa mong mỏi, vừa nuôi hy vọng lại vừa đau thương – tất cả tụ hợp thành một thứ cảm xúc tưởng chừng hỗn loạn nhưng thực ra nhất quán – đấy là lúc tình yêu chỉ đến từ 1 chiều, còn 1 chiều kia không có lời hồi đáp.

“Chuyến số 6” – Táo

Sau này khi đã nghe nhiều hơn, tìm hiểu kĩ hơn tôi mới hiểu, Táo sinh ra cùng nỗi buồn, nỗi cô đơn, tuyệt vọng bởi hiếm hoi lắm, người ta mới tìm thấy một màu sáng trong các sáng tác của cậu. Số còn lại nếu không là “Rối”, “Tâm thần phân liệt”, “Tự sát”,… thì cũng “Không vui” – tựu chung lại ở một màu trắng. Vì sao ư? Vì chính Táo đã thừa nhận: “Nếu phải chọn, tôi nghĩ âm nhạc của mình màu trắng, vì sự trống trải, không rõ ràng và cũng vì đích đến cuối cùng của tôi là sự khát khao được bình yên. Cho nên màu trắng thể hiện được tất cả những thứ đó”.

Táo

Sáng tác của Táo có phần u tối nhưng cậu lại chọn quốc tế âm nhạc của mình màu trắng
Tôi từng hỏi Táo, tại sao không thử sáng tác ở một đề tài tươi sáng hơn như tình yêu, tình thân, … để bớt thấy mình ” đậm đặc sự bi quan và đen tối “. Thế nhưng, đúng như thiên chức của Táo khi sinh ra, không buồn thì đâu còn là nhạc của Táo .
” Mọi thứ bắt nguồn từ việc lần tiên phong tôi viết nhạc là để giải tỏa nỗi buồn, nó khiến tôi cảm thấy bảo đảm an toàn và tự do. Sau đó thì cứ từ từ trở thành một thói quen, chỉ viết nhạc lúc cảm thấy tâm trạng không vui và stress. Còn những khi niềm hạnh phúc và vui tươi, tôi lại muốn dành toàn vẹn thời hạn để tận thưởng nó cùng với bè bạn và người thân trong gia đình. Cũng lạ là những khi không ổn thì tôi chỉ có một mình, và ngược lại khi khá hơn thì lại có mọi người, nên nó cũng góp thêm phần tăng trưởng thói quen đó. Có 1 số ít lần tôi cũng thử tìm những thứ tươi tắn hơn để đưa vào nhạc, nhưng bản thân thấy nó gượng gạo và trong thời điểm tạm thời quá, nên không làm nữa ” .

Mục đích tiên phong Táo tìm đến âm nhạc để giải toả nỗi ” Buồn ”
Tôi cũng nhớ câu nói của một người theo dõi trung thành với chủ với Táo : ” nhạc của Táo chỉ nên nghe những lúc một mình, khi tâm hồn trống rỗng, khi con tim khô cạn, khi đau thương ngập tràn “. Đấy là lúc, họ mong manh, nhạy cảm nhưng cũng dễ đồng cảm nhất .

Và quả thực, không phải ai cũng nghe được nhạc của Táo, nhất là khi họ chưa từng trải qua cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng vì không tìm được một người hiểu thấu, chưa trải qua cảm giác đơn phương dai dẳng, muốn dứt mà không thể tự cắt đứt sợi dây hay chưa một lần chịu áp lực vô hình vì những lời dè bỉu, mai mỉa ngoại hình, cũng chưa một lần trống rỗng tự hỏi về ý nghĩa sự tồn tại của bản thân.

rapper Táo

Ở Táo luôn có điều gì đó rất độc lạ, không riêng gì đơn thuần là vì cậu theo đuổi những dòng nhạc cổ xưa như Jazz, Soul, Blue để tích hợp nó với Rap mà còn là vì cậu ít khi Open ( tại những sự kiện, giải đấu rap ) và lẽ thường tình, ít mở ra thì càng huyền bí

Táo có phải một người “điên”?

Táo ” điên “, điều này biểu lộ rõ nhất trong ” Tâm thần phân liệt ” – sáng tác làm ra sự độc lạ của Táo khi ” là một trong những người tiên phong thử làm một bài nhạc về cái chết, sự ám ảnh của con người “. Táo hoá thân thành một ” con quỷ “, đáng sợ từ tiếng cười cho đến ánh mắt, đáng sợ từ hành vi cho đến lời nói nhưng sau cuối tôi lại chỉ thấy hình ảnh một con người đáng thương khi không biết cách thoát khỏi đời sống bế tắc, khi không hề sắp xếp đống xúc cảm hổ lốn gồm yêu thương, oán hận, tự mãn, hả hê .

” Tâm thần phân liệt ”
Táo ” điên “, bởi chẳng có người thông thường nào lại tìm đến những đề tài như ” Morphine “, ” Chết “, ” Lang thang “, … để sáng tác và cũng chẳng có người thông thường nào mà ca khúc nào cũng như cơn ác mộng, cũng xin được buông tha .
Táo ” điên ” mà thực ra là khiến người ta ” ám ảnh ” khi hình ảnh ” thằng hề ” cứ vất vưởng trong những ca khúc, vừa đáng sợ lại vừa kích thích trí tò mò. Đem chuyện này hỏi Táo, cậu giải đáp rằng : ” Thằng Hề Open trong những bài nhạc của tôi từ sau khi gặp biến cố trong đời sống. Nó sống sót một cách mờ nhạt nhưng dai dẳng trong những ngóc ngách mà đến sau này, khi tôi muốn kiến thiết xây dựng cho riêng bản thân một hình tượng ( Charater ) thì nó lại nhảy xổ ra và cho tôi thấy. Thằng Hề cũng chính là bản thân, với những câu truyện phía sau lớp mặt cười, với những thứ kỹ thuật trình diễn khiến người ta tán thưởng và cũng là sự sợ hãi của 1 số ít người. Nó giống như là một nhân bản của âm nhạc tôi làm ra, một nhân cách khác của tôi, khi ở trên sân khấu ” .

hình ảnh thằng hề trong âm nhạc của Táo

” Thằng hề ” chính là nhân bản của Táo trong âm nhạc

Tuy nhiên, chất “điên” trong Táo lại đi kèm với sự tỉnh táo, câu chuyện mà Táo phản ánh thực chất chỉ là tấm gương phản chiếu cuộc sống muôn màu bên ngoài và dẫu có bế tắc thật nhưng sau mỗi ca khúc, Táo vẫn tìm ra cho mình được một lựa chọn, cho dù lựa chọn đó hầu hết đều đau thương.

Táo

” Tôi chỉ hoàn toàn có thể nhận là mình điên cuồng mù quáng để tìm ra những thứ mới trong âm nhạc, và đúng là nó cũng chỉ dừng lại ở âm nhạc. Tôi vẫn có một đời sống thông thường, những toan tính thông thường, và những trăn trở của một người thông thường. Tôi đã luôn rạch ròi giữa hai bên nhạc và đời để những người bị mình ảnh hưởng tác động, hoàn toàn có thể thấy tất cả chúng ta vốn nên gật đầu trong thực tiễn là mình sẽ ” điên ” trong 1 số ít nghành nghề dịch vụ bản thân theo đuổi, nhưng cũng cần có sự ” tỉnh ” để cân đối lại ” – Táo

Khi buồn, đừng quên nhạc Táo…

Nhiều người vẫn nghĩ rằng, buồn thì phải nghe nhạc vui nhưng lời khuyên của tôi thì ngược lại. Nhạc của Táo rất buồn nhưng cần cho nỗi buồn bởi:

Người ta thấy mình trong từng câu hát ám ảnh của Táo, đó là nỗi mặc cảm tự ti về ngoại hình, đó là tình yêu đơn phương không được trả lời, đó là nỗi chán chường, bế tắc về đời sống, nhiều lúc đơn thuần chỉ là một ngày ” Không vui ” …
Người ta thấy Táo có vẻ như đang nói hộ nỗi lòng, đang thủ thỉ tâm sự .
Người ta cũng thấy rằng, đời sống này không phải mỗi mình thất bại, không phải mỗi mình đơn độc bởi nhìn Táo mà xem, cậu ấy còn phức tạp hơn nhiều .

Táo

” Tất cả những bài hát của tôi đều lấy nguyên vật liệu từ bản thân mình, rất ít khi sử dụng câu truyện của người khác để kể, vì tôi nghĩ họ cũng không vui tươi gì để đem sự riêng tư của họ ra công chúng. Ngoại hình trước giờ vẫn luôn là một dấu ấn riêng đồng thời cũng là một khó khăn vất vả của tôi trong đời sống, tôi cũng do dự rất nhiều về chuyện tự do giữ nó, hay coi nó là một khuyết điểm để khắc phục. Và ở đầu cuối tôi nhận ra : ” Ngoại hình không phải là khuyết điểm, nhưng những thứ nó mang lại, về sức khỏe thể chất, niềm tin, tiếp xúc khiến cho nó trở nên không tốt cho một người. Vậy nếu bạn hoàn toàn có thể, hãy cải tổ bản thân để hoàn toàn có thể cân đối lại mọi thứ và thuận tiện tận thưởng đời sống hơn ”
Và rồi, sau ngần ấy những lần người ta thấy, nhạc của Táo giúp họ xoa dịu tâm hồn, làm bạn với cái buồn nhưng không phải cúi đầu vì nó. Ít nhất, nhạc của Táo giúp tôi hiểu được chính mình, lý giải được phần ” con ” bên trong để sau cuối sống thật, sống tốt kể cả với những tâm ý xấu đi .

Táo – xứng đáng là một nhà thơ của “nỗi buồn”

Ở mục nhỏ này, tôi xin được dành sự ngưỡng mộ đến cách ” chơi với tiếng Việt ” của Táo. Lý do là bởi, cậu có năng lực sắp xếp câu chữ rất mượt, diễn đạt tiếng mẹ đẻ vừa đơn thuần, vừa phức tạp bằng cách phối hợp nhiều giải pháp tu từ, đỉnh điểm là phần lời do Táo chắp bút đem đến cảm xúc ma mị và cực ám ảnh. Khả năng này, khó hoàn toàn có thể tin lại đến từ một chàng nghệ sĩ thuộc thế hệ 9X .
Nhìn xem, để miêu tả nỗi mong ước từ người lạ thành người quen, Táo chỉ cần một câu hát có khối lượng trong ” Chuyến số 6 ” : ” Cho đến khi nào cả hai mới thành tất cả chúng ta ” .
Tiếp đó là một câu khái quát mối quan hệ giữa nước mắt và nỗi đau : ” Sinh ra từ nước mắt thì ắt hẳn khóc là cội nguồn “. ( Mười mấy ngày sau đó ) .

” Mười mấy ngày sau đó ”
Hay khi vô vọng vì bản thân vô hình dung thì cũng chỉ có Táo mới liên tưởng được đến hình ảnh kim đồng hồ đeo tay : ” Anh thà là một người không chịu lắng nghe người khác giãi bày rồi lại nói với họ ” tôi hiểu “, thà là một người sáng sủa quá đỗi đến nỗi ai đó rời bỏ đi, anh chỉ mừng cho họ. Còn hơn là một người nằm giữa ba kim đồng hồ đeo tay, sống sót từng ngày trong những khoảng trống đó “. ( Có một khoảng chừng thời hạn ) .
Và cũng chỉ có Táo mới tổng kết được một chân lý : ” Con người là loài động vật hoang dã đứng đầu trong chuỗi thức ăn. Vậy thì theo tao, thịt người là bổ nhất “. ( Tâm thần phân liệt ) .

Cuối cùng, tôi nhận thấy ở Táo một sự trưởng thành, chín chắn đến đáng sợ bởi với cậu giữa mainstream và Underground không có ranh giới, “cái mà tôi luôn muốn hướng đến đó là một môi trường làm việc chuyên nghiệp hơn, với những người giỏi hơn, để làm ra những sản phẩm chất lượng hơn. Và nếu như môi trường đó đang được gọi là mainstream thì đúng, tôi sẽ bước ra ánh sáng đó. Nhưng không quên khẳng định Underground cũng có ánh sáng riêng của nó”.

phỏng vấn Táo

Táo sẵn sàng chuẩn bị bước ra ” ánh sáng ” nếu thiên nhiên và môi trường đó thực sự chuyên nghiệp
Đúng như có người từng khẳng định chắc chắn, Táo là một kẻ dị hợm, một nghệ sĩ ” lạc loài “, âm nhạc của Táo chỉ đem đến những điều ” quái gở “. Nhưng Táo vẫn cần cho những ai sống thật, muốn sống thật bởi đời sống chưa khi nào trải một màu hồng lãng mạn và nếu không có những người như Táo, thức tỉnh mảng tối hiện thực, 50% của quốc tế sẽ rất đơn độc .

Source: https://nhacchuong.net
Category: Bảng xếp hạng nhạc chuông

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (No Ratings Yet)
Loading...

Trả lời

Liên hệ với chúng tôi

Some text some message..
Link xoilac 1 anstad.com, Link xoilac 2 sosmap.net, Link xoilac 3 cultureandyouth.org, Link xoilac 4 xoilac1.site, Link xoilac 5 phongkhamago.com, Link xoilac 6 myphamtocso1.com, Link xoilac 7 greenparkhadong.com,