Lời bài thơ Vội vàng – Xuân Diệu

Vội Vàng

Tác giả : Xuân Diệu ( Tặng Vũ Đình Liên )

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần tháng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si;
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoaì xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian;
Nói lam` chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạị
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt….
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ?
Chẳng bao giờ, ôi ! chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Phân tích bài thơ “Vội vàng” của Xuân Diệu

Xuân Diệu là “ ông hoàng thơ tình ” khát yêu, thèm yêu, muốn được yêu đến mê hồn và cuồng nhiệt. Người đọc vẫn phát hiện những vẫn thơ với nhịp điệu tha thiết, vội vàng, gấp gáp như một nỗi sợ thời hạn trôi, sợ tình yêu đi mất và sợ tuổi trẻ trôi qua. Bài thơ Vội vàng là lời nói tâm hồn của một kẻ đang mê hồn trong tình yêu với những cung bậc xúc cảm khác nhau .Ngay từ đầu bài thơ cái “ tôi ” Xuân Diệu được thể hiện rất rõ ràng và đầy mãnh liệt :

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt nữa
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi

Những khát khao “ phi lí ” ấy lại tạo nên một cái tôi cực kỳ ấn tượng và hấp dẫn. Tác giả không dùng đại từ “ ta ” mà lại dùng “ tôi ” như để khẳng định chắc chắn mình, khẳng định chắc chắn khát khao cháy bỏng “ đoạt ” lấy vạn vật thiên nhiên đất trời. Xuân Diệu muốn cưỡng lại quy luật của tự nhiên, những hoạt động của đất trời. Bởi ông hiểu rằng, sắc thắm nào rồi cũng nhạt, hương nồng nào rồi cũng phai. Xuân Diệu không muốn những vẻ đẹp tự nhiên của đất trời mất đi. Ông muốn lưu giữ nó bên mình để được chiêm ngưỡng và thưởng thức một cách toàn vẹn, mãi mãi. Thực sự đọc những vần thơ đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ và tình yêu như thế này, người đọc có vẻ như cũng đang say và đang khát khao cùng tác giả .Mạch xúc cảm được chuyển tiếp sang một bức tranh tình yêu tràn trề sắc tố :

Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa

Với ngôn từ trau chuốt, mượt mà, Xuân Diệu có vẻ như đang thổi hồn vào từng câu, từng chữ của đoạn thơ khiến nó trở nên sinh động và mê hoặc. Bức tranh vạn vật thiên nhiên vui tươi, đầy sắc tố đang tràn ra qua từng câu thơ. Điệp từ “ này đây ” thể hiện niềm vui tơi phơi phới, hân hoan của tác giả khi được đắm say trong khung cảnh tuyệt vời như thế này. Lòng tràn trề rạo rực và tin yêu. Có lẽ mùa xuân trong thơ Xuân Diệu có sự phá cách khá độc lạ khi tác giả nhìn mùa xuân là “ tuần tháng mật ” ngào ngào và say đắm. Mùa xuân đẹp là thế, vạn vật thiên nhiên rạo rực như vậy nhưng tự nhiên Xuân Diệu quy đổi cảm hứng và giọng thơ như nhanh và vội hơn :

Xuân đang đến nghĩa là xuân sẽ qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già

Đến đây người đọc nhận ra một ý niệm thời hạn rất thi vị của Xuân Diệu, và đồng nghĩa tương quan với việc chính bản thân ông đang lo ngại khi thời hạn trôi đi. Ông mở màn sợ, cuống cuồng vì mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu rồi cũng qua đi. Ý niệm về thời hạn so với Xuân Diệu là một chiều, một đi không trở lại. CHính sự khắc nghiệt này mới khiến nhà thơ thấy mình thật nhỏ bé :Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mấtCâu thơ này có vẻ như càng khắc nghiệt hơn vì tác giả tự “ vận ” mình vào mùa xuân. Bởi rằng với ông đời người đẹp nhất là tuổi trẻ, khi mùa xuân tuổi trẻ qua đi thì coi như hết .

Lòng tôi rộng mà lượng trời cứ chất
Không cho dài tuổi trẻ của nhân gian

Con người vẫn luôn khát khao sống, khát khao yêu nồng cháy nhưng thời hạn có hạn. Vạn vật chuyển biến, tuổi trẻ cứ vơi cạn đi theo năm tháng. Tác giả nuối tiếc, tiếc vì không được sống thêm không được nhiệt huyết hơn nữa. Có lẽ Xuân Diệu là một nhà thơ có cái nhìn chân thực và đầy mới lạ về tuổi trẻ của con người .

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi

Đến đây có vẻ như người đọc càng nhận ra triết lý về thời hạn thâm thúy. Mùa xuân rồi sẽ trở lại, đất trời lại rạo rực và xinh xắn như thế nhưng tuổi trẻ của con người lại vĩnh viên trôi qua không trở lại. Đây là điều hung tàn nhất mà Xuân Diệu không muốn đương đầu .Sang khổ thơ tiếp theo, giọng thơ trở nên gấp gáp, vội vàng, hay chính tác giả đang quá gấp, quá vội, quá sợ thời hạn trôi đi :

Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn chiều

Nỗi mong ước, khát khao của tác giả được đẩy đến đỉnh điểm khi trời đất chuyển giao từng ngày và tuổi trẻ cạn vơi dần. Điệp từ “ ta muốn ” đã “ bật ” lên nỗi khát khao cháy bóng, muốn sống, muốn yêu, muốn đi ngược với tự nhiên và tạo hoá để đoạt lấy tuổi trẻ. Và nỗi khát khao ấy đã dồn nén ở câu thơ cuối :Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươiKhát khao đã không còn là khát khao nữa mà là muốn chiếm đoạt, muốn giữ lấy cho riêng mình mùa xuân của tuổi trẻ .Thật vậy bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu với cách dùng từ ngữ trau chuốt, hình ảnh mượt mà cùng giọng thơ gấp gáp, vội vàng đã hình thái ý niệm thời hạn thâm thúy so với người đọc. Tuổi trẻ và tình yêu là những thứ mà tất cả chúng ta cần phải gìn giữ, chứ không phải để nó trôi qua không có ý nghĩa .

Cảm nhận về bài thơ “Vội vàng” của Xuân Diệu

Chưa khi nào người ta thấy Open cùng một lúc một hồn thư to lớn như Thế Lữ. mơ màng như Lưu Trọng Lư, hùng trúng như Huy Thông, trong sáng như Nguyễn Nhược Pháp, ảo não như Huy Cận, quê mùa như Nguyễn Bính, kì quặc như Chế Lan Viên …. và thiết tha, rạo rực, do dự như Xuân Diệu ” ( Thi nhân Nước Ta ) .Khi đọc những câu văn này ta sẽ không hiểu tại sao Xuân Diệu lại được ưu tiên như vậy. Giờ thì đã rõ ! Đơn giản chỉ vì ông là nhà thơ “ mới nhất trong những nhà thơ mới nhất trong những nhà thơ mới ”. Xuân Diệu đã biểu lộ không thiếu nhất ý thức cá thể của cái tôi mới và cũng mang đậm truyền thống riêng. Trong số những bài thơ của ông, tất cả chúng ta không hề không nhắc đến Vội Vàng. Bài thơ tiêu biểu vượt trội cho sự bùng nổ mãnh liệt của cái tôi Xuân Diệu, in dấu khá đậm cho hồn thơ yêu đời, ham sống, “ thiết tha, rạo rực, do dự ”. Và quan trọng hơn thế nữa, qua Vội vàng tất cả chúng ta nhận ra một ý niệm sống rất mới mẻ và lạ mắt – bức thông điệp mà nhà thơ muốn gửi đến cho người đọc .

Vội vàng? Cái tên đã rất Xuân Diệu! Đây là một triết lí sống và cũng là tâm thế sống của nhà thơ: sống nhanh chóng, khẩn trương, mở rộng lòng mình đế ôm ghì, thâu tóm tất cả. Đã hơn một lần ta bắt gặp Xuân Diệu hối hả, cuống quýt, giục giã:

Mau với chứ, vội vàng lên chứ
Em, em ơi, tình non sắp già rồi!

Thời gian, mùa xuân, tình yêu tuổi trẻ luôn thường trực, trở đi trở lại trong nhiều trang thơ của Xuân Diệu. Ở Vội vàng ông đã nhận ra một thiên đường ngay trên mặt đất, nhà thơ yêu đời sống trần gian xung quanh và tìm thấy trong đời sống đó biết bao điều mê hoặc, đáng sống và biết tận thưởng những gì mà đời sống ban tặng. Đây là một ý niệm sống rất người, mang ý nghĩa tích cực và có giá trị nhân văn thâm thúy. Nhà thơ muốn nhắn nhủ đến người đọc hãy sống hết mình khi đang còn trẻ tuổi, đừng để thời hạn trôi đi phí hoài. Hãy sống gấp gáp để tận thưởng đời sống tươi đẹp. Hãy luôn giữ cho mình mùa xuân tình yêu của tuổi trẻ .

Thà một phút huy hoàng rồi vụt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.

Bức thông điệp mà Xuân Diệu gửi đến cho người đọc được tiến hành qua từng phần của bài thơ, theo mạch xúc cảm trong tâm hồn thi sĩ. Ngay từ đầu tất cả chúng ta đã phát hiện một thái độ sống rất ngông, rất lạ :

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Ý tưởng tắt nắng, buộc gió quả thật táo bạo, độc lạ mà chỉ Xuân Diệu mới nghĩ ra, xuất phát từ lòng yêu đời sống, thèm sống. Xuân Diệu muốn tắt, buộc nắng và gió cũng là để giữ lại cái đẹp, cái tươi thắm của sự vật, của màu, của hương. Xuân Diệu muốn thời hạn là tĩnh tại mặc dầu ông không nhìn đời với con mắt tĩnh. Cái phi lí đó chính là sự khao khát đến vô biên và tột cùng. Nhà thơ muốn níu giữ thời hạn, đời sống ấy cho riêng mình .Mọi chuyện đều có nguyên do của nó ! Xuân Diệu thiết tha với đời sống như vậy bởi ông đã tìm ra một thiên đường trên mặt đất. Cuộc sống đẹp nhất của đời sống trần gian. Với Thế Lữ thi nhân ta còn nuôi giấc mộng lên tiên, một giấc mộng rất xưa. Xuân Diệu đốt cảnh Bồng Lai và xua ai nấy về hạ giới ( Thi nhân Nước Ta ). Cuộc sống xung quanh ta đẹp nhất, vậy thì dại gì mà không hưởng. Nhà thơ nhìn mùa xuân với tổng thể sự mê hồn, cuồng nhiệt vồ vập :

Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây là cửa cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si.

Vày đây … Này đây … Này đây … Tất cả như đang trình diện ra trước mắt nhà thơ Bức tranh vạn vật thiên nhiên đang độ viên mãn, tràn trề, chứa chan xuân tình, vừa thân mật thân quen lại vừa mượt mà đầy sức sống. Xuân Diệu như vồ vập. Ngấu nghiến, tóm gọn tổng thể. Nhà thơ như con ong hút mật lạc vào vườn hoa đầy hương sắc. Với ông cái gì cũng mê hoặc mới lạ. Và bằng cặp mắt xanh non của cái tôi cá thể Xuân Diệu còn phát hiện ra quốc tế này đẹp nhất, mê hồn nhất vẫn là vì có con người. Con người giữa tuổi trẻ và tình yêu. Nhà thơ lấy con người làm thước đo của cái đẹp. Cuộc sống trần gian đẹp nhất vào lúc xuân. Và con người chỉ tận thưởng được lúc đang còn trẻ. Song tuổi trẻ thì tàn phai theo thời hạn, do đó mà ông phải sống vội vàng, gấp gáp .

Tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Nhà thơ tận thưởng đời sống một cách gấp gáp, vồ vập bởi một phút giây ra đi vĩnh viễn không trở lại. Mất mát sẽ đến nếu ta không chớp thời cơ. Có lẽ thế mà Xuân Diệu không chờ mùa hạ đến mới nhớ xuân mà ôm riết mùa xuân lúc tràn trề, tươi non .Ham sống, khát sống, Xuân Diệu càng do dự hơn trước cuộc sống, thời hạn. Ông đã nhận ra quy luật tuyến tính của thời hạn, chống lại quy luật tuần hoàn của những cụ rất lâu rồi. Mỗi phút giây qua đi sẽ không khi nào trở lại, tuổi trẻ cũng chỉ đến một lần. Nhà thơ mở lòng ra để yêu đời, yêu đời sống nhưng không được đời bù đắp, vì vậy mà ông do dự buồn chán cho thân phận của mình. Cảnh vật vạn vật thiên nhiên giờ đây cũng mang đầy tâm trạng buồn bã, do dự, thấp thỏm ..

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc
Phải chăng sợ đổ tàn phai sắp sửa?

Nhận thức ra quy luật của thời hạn, khát khao sống đến mãnh liệt. Xuân Diệu đã ôm ghì lấy đời sống, tận thưởng đời sống để không phí hoài đi thời hạn, tuổi trẻ. Tình yêu đời sống lại bùng lên cuồng nhiệt quay quồng .

Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Ta muốn biết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi.

Lòng yêu đời tràn lên như một cao trào tình cảm. Hình ảnh thơ tươi mới, sức sống. Và có lẽ rằng tình yêu đời sống của nhà thơ tăng dần theo từng từ muốn ôm đến riết là đã ghì chặt hơn. Và đã say – sự ngây ngất đến ngất xỉu vẫn chưa thoả lòng – còn muốn thâu nghĩa là muốn thu hết toàn bộ để có sự hoà nhập một. Và sau cuối là tiếng kêu của sự cuồng nhiệt chưa khi nào có trong thơ :Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi .Hình ảnh, ngôn từ, nhịp điệu của đoạn thơ đã thể hiện rõ lòng yêu đời cuồng nhiệt khiến nhà thơ phải quay quồng, vội vàng đến với đời sống .Bài thơ là một ý niệm sống mới mẻ và lạ mắt và táo bạo mà trước đó chưa từng có. Lối sống ở đây biết tận hưởng một cách chính đáng, biết khẩn trương sống cho ra sống. Tuy nhiên ở Vội vàng, tác giả chỉ đề cập đến lối sống thiên về tận hưởng chạy theo thời hạn. Ông lôi kéo mọi người hãy biết yêu và tận thưởng những thứ đời sống ban tặng, hãy tranh thủ thời hạn, tuổi trẻ để sống đủ đầy nhất. Ông đã quên đi nghĩa vụ và trách nhiệm kêu mọi người phải góp sức cho cuộc sống. Và trong cuộc sống nhà ông, ông vội vàng góp sức chứ không phải vội vàng tận hưởng .Đọc thơ Xuân Diệu, đặc biệt quan trọng là qua bài thơ Vội vàng, ta càng thêm yêu đời sống thời điểm ngày hôm nay và càng góp thêm phần làm cho đời sống đó thêm tươi đẹp, không chỉ vì đời sống thời điểm ngày hôm nay đã thay đổi, đã đẹp hơn nhiều lần so với cuộc sông thời xưa của Xuân Diệu mà đa phần là không còn những thảm kịch để thành những do dự trước cuộc sống. Bức thông điệp nhà thơ gửi đến người đọc vẫn còn nguyên giá trị, được bồi đắp thêm qua thời hạn và vĩnh cửu vĩnh cửu .Hãy sống hết mình, góp sức tuổi trẻ cho Tổ quốc nhân dân, đừng phí hoài thời hạn, hãy mở rộng lòng mình để tiếp đón tổng thể những vang động của cuộc sống. Đó là những gì mà Xuân Diệu còn giữ lại, nhắn gửi đến với người đọc của mình bức thông điệp xuyên qua thời hạn, khoảng trống, ngự trị muôn đời trong tâm hồn con người Nước Ta .Đánh giá SAO

[Tổng:

1

Trung bình: 5]

Source: https://nhacchuong.net
Category: Bảng xếp hạng nhạc chuông

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (No Ratings Yet)
Loading...

Trả lời

Liên hệ với chúng tôi

Some text some message..
Link xoilac 1 anstad.com, Link xoilac 2 sosmap.net, Link xoilac 3 cultureandyouth.org, Link xoilac 4 xoilac1.site, Link xoilac 5 phongkhamago.com, Link xoilac 6 myphamtocso1.com, Link xoilac 7 greenparkhadong.com, Link xoilac 8 xmx21.com, Link 6686 design 686.design, Link 6686 blog 6686.blog, Link 6686 express 6686.express,