Tả cô giáo mà em yêu quý (Dàn ý + 34 Mẫu) – Văn mẫu 5 – Monica

Tả cô giáo mà em yêu quý, tả cô giáo chủ nhiệm, tả cô giáo giáo lớp 5 mang tới dàn ý chi tiết, cùng 34 bài văn tả cô giáo siêu hay, giúp các em học sinh lớp 5 tích lũy vốn từ, biết cách viết bài văn tả người  ngày càng hay hơn.

Bạn đang xem: Tả cô giáo mà em yêu quý (Dàn ý + 34 Mẫu) – Văn mẫu 5

Cô giáo, thầy giáo là những người luôn sát cánh, dìu dắt tất cả chúng ta thành tài mà không quản khó khăn vất vả, khó khăn vất vả, công ơn đó không gì hoàn toàn có thể sánh được. Vậy mời những em cùng theo dõi bài viết dưới đây để ngày càng học tốt phân môn Tập làm văn lớp 5.

Dàn ý tả cô giáo mà em yêu quý

I. Mở bài

  • Giới thiệu về cô giáo.
  • Cô là người mẹ thứ hai của em.

II. Thân bài

1. Giới thiệu chung về cô giáo: tên, tuổi…

2. Tả ngoại hình của cô

  • Cô có dáng thon thả, thướt tha trong chiếc áo dài.
  • Mái tóc đen, dài xõa ngang vai.
  • Khuôn mặt đầy đặn, cân đối với chiếc mũi thẳng, đôi môi hồng luôn tươi cười.
  • Đôi mắt to và đen; nhìn hiền từ, thân thiện.
  • Nước da trắng trẻo.
  • Bàn tay nhỏ nhắn có các ngón thon dài.
  • Bước đi uyển chuyển.
  • Giọng nói rõ ràng, rành mạch.

3. Tính cách của cô

  • Hiền dịu
  • Nghiêm khắc…

III. Kết bài

Nêu cảm nghĩ về cô.

  • Cô giáo thật dễ thương, gần gũi.
  • Tình cảm dành cho cô giáo.

Tả cô giáo em lớp 5

Mỗi người từng bước từng bước chinh phục được con đường tri thức không chỉ bằng sự nỗ lực của chính mình mà trước hết là sự dìu dắt của những người thầy người cô. Cô Hạnh là một trong những người lái đò đã dạy dỗ và bảo ban em rất nhiều. Ngày ngày được nhìn thấy cô trên bục giảng nên bóng hình cô đã in sâu vào tâm lý em. Cô năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn toát ra nét tươi tắn và rạng ngời. Chúng em hay đoán hồi thiếu nữ cô hẳn rất xinh đẹp. Ấn tượng tiên phong của e khi gặp cô chính là sự duyên dáng, tỉnh bơ bộc lộ từ hành vi, cử chỉ, giọng nói. Cô có dáng người thanh mảnh, cân đối. Cô không quá cao, khi đi giày thì hình dáng trở nên hòa giải và vừa khít. Nước da cô trắng hồng, tràn trề sức sống. Mỗi khi đến trường, phục trang cô hay mặc nhất là áo dài. Đó là những chiếc áo dài chính cô đặt may, không quá cầu kỳ nhưng lịch sự, thanh nhã, tôn lên đường nét và vẻ đẹp của cô. Cô đi rất chậm rãi, khoan thai, không việc gì hoàn toàn có thể làm cô hấp tấp vội vàng cả. Bởi vậy hình ảnh cô mặc áo dài với tà áo bay bay và bước tiến trên sân trường là kí ức khó quên với mỗi học viên của cô. Khuôn mặt cô hình trái xoan với hai gò má đầy đặn. Dù phải đeo kính nhưng cặp kính cũng không che được sự ấm cúng, nhân hậu trong đôi mắt cô. Khi giảng bài cho học viên, đôi mắt ấy tràn trề nhiệt huyết, say sưa. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía em như muốn hỏi em có hiểu bài không. Em thấy được khát khao muốn truyền đạt thật nhiều tri thức cho học trò trong đôi mắt ấy. Cô hay cười, nụ cười tươi tắn và rạng rỡ, cùng với hàm răng đều tăm tắp. Nhưng mỗi khi cười cô lại để lộ vết chân chim trên khóe mắt. Mái tóc cô dài đến ngang sống lưng, đen nhánh, luôn được giữ thẳng và quyến rũ. Cô thích mái tóc như vậy vì đó là vẻ đẹp truyền thống lịch sử của người phụ nữ Việt. Đôi bàn tay cô gầy, lộ rõ những đường gân. Nó còn có đôi phần thô ráp vì ngoài là một cô giáo, cô cũng là một người mẹ, người vợ và người con. Bàn tay ấy đã cầm phấn viết bảng mấy chục năm, đã động viên vỗ về mỗi khi chúng em buồn bã, yếu ớt hay căng thẳng mệt mỏi. Giọng cô lúc trầm lúc bổng theo nhịp điệu của bài giảng, đầy sức hấp dẫn. Cô dạy môn Ngữ Văn và là giáo viên chủ nhiệm nên ngoài những bài giảng hữu dụng, cô còn là một người bạn, người mẹ, người đi trước truyền dạy cho chúng em những bài học kinh nghiệm đời sống.

Tả cô giáo chủ nhiệm của em

Cô giáo chủ nhiệm của lớp em là cô Thanh Lan – một giáo viên giỏi và tốt bụng. Ngay từ lần đầu gặp cô là em đã rất yêu quý cô rồi. Cô Thanh Lan năm nay khoảng chừng gần năm mươi tuổi, cũng đã gắn bó với nghề dạy học suốt hơn hai mươi năm nay rồi. Cô cao chừng mét sáu, thân hình thon gọn, mảnh mai. Với nước da trắng hồng, mái tóc đen truyền thống cuội nguồn dài đến giữa sống lưng, trông cô thật là dịu dàng êm ả và đằm thắm. Cô Lan có đôi mắt đẹp lắm, đen láy và trong vắt như nước hồ mùa thu. Đôi môi cô đỏ hồng, tươi tắn. Hai bên tai luôn đeo chiếc khuyên tai ngọc trai suốt bao năm không biến hóa. Trang phục đi dạy của cô là những chiếc áo dài xinh xắn, thướt tha với nhiều sắc tố và họa tiết khác nhau. Trong đó, cô đặc biệt quan trọng yêu quý hơn cả là màu thiên thanh. Cô Lan có giọng nói ấm cúng lắm, nghe như là đang được tắm mình dưới tia nắng của mùa hạ vậy. Với kinh nghiệm tay nghề giảng dạy nhiều năm, cô Lan dạy rất hay và dễ hiểu. Không chỉ thế, cô còn rất kiên trì với chúng em. Câu nào khó hiểu, cô sẽ giảng đi giảng lại nhiều lần đến khi nào chúng em hiểu mới thôi. Ngoài giờ học, cô thường dành thời hạn lắng nghe chúng em. Từ những câu truyện nhỏ trong đời sống, đến chuyện bài vở ở trường. Cô Thanh Lan tựa như một người chị, người mẹ của chúng em vậy. Không chỉ được học viên yêu quý, cô Trà còn rất được lòng những bậc cha mẹ và đồng nghiệp bởi tấm lòng nhân hậu và cách cư xử của mình. Càng được học với cô, em lại càng thêm thương mến và ngưỡng mộ cô. Đến nay, thấm thoắt em đã được học cùng cô hơn ba năm rồi. Và cũng đã sắp đến lúc nói lời tạm biệt. Thế nhưng em chắc như đinh rằng, dù thế nào, cô vẫn luôn là một người giáo viên tuyệt vời nhất trong trái tim em.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 1

Cô giáo chủ nhiệm của em là cô Lan. Cô dạy chúng em bộ môn Tiếng Việt. Mỗi khi đến giờ giảng của cô em đều cảm thấy vô cùng yêu thích bởi cô giảng bài rất hay. Mỗi tiết học lại mang đến cho em nhiều trải nghiệm thú vị. Trong đó, em có ấn tượng nhất là tiết học kể chuyện tuần trước.
Sau tiếng trống báo hiệu giờ vào lớp, cô giáo em bước vào, khuôn mặt khẽ mỉm cười với chúng em. Hôm ấy cô mặc một chiếc áo dài màu hồng vô cùng thướt tha. Chiếc áo dài giúp làm tôn lên vóc dáng thon gọn của cô. Mái tóc dài được cô thả xõa ngang vai nên trông cô càng trở nên duyên dáng hơn.

Vì hôm ấy là kỉ niệm ngày sinh của Bác Hồ nên chúng em được cô kể cho nghe câu truyện về Bác. Cô khởi đầu kể, giọng cô trầm ấm bộc lộ rõ tình cảm của cô với Bác. Qua lời kể của cô, hình ảnh của Bác Hồ như hiện lên trong tâm lý của em. Đó là hình ảnh của một cụ già râu tóc bạc phơ đang ngồi bên bàn đá thao tác. Là hình ảnh của cụ già ngồi câu cá bên hồ. Là hình ảnh Bác Hồ nằm trong Lăng, đôi mắt nhắm như đang ngủ một giấc ngủ dài, … Hình như cô cũng đang xúc động khi kể về Bác bởi em thấy đôi mắt cô đỏ hoe, ngân ngấn nước. Sau khi kể cho chúng em nghe một vài mẩu chuyện về Bác Hồ, cô mở màn hỏi cả lớp xem có ai có câu truyện mê hoặc nào về Bác hay không. Cô đi lại xung quanh lớp, dáng đi thướt tha, nhẹ nhàng. Tà áo dài bay bay theo mỗi bước chân cô. Có rất nhiều cánh tay giơ lên. Bạn thì kể chuyện về Bác, bạn thì hát những bài hát về Bác Hồ. Tiết học vì thế trở nên thật sôi sục. Cô chính là người đã truyền cảm hứng cho em để em thêm yêu quý môn học Tiếng Việt. Không chỉ vậy, cô còn dạy em cách sống để trở thành một người có ích. Cô chính là hình mẫu lý tưởng để em noi theo.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 2

“ Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo. Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền ”. Ngâm nga câu hát quen thuộc trong đầu, em lại nhớ về cô giáo hồi lớp 1 của em. Cô tên là Chi, là cô giáo chủ nhiệm hồi em mới mở màn bước chân vào ngôi trường Tiểu học – một môi trường học tập trọn vẹn mới và lạ lẫm so với em. Em rất yêu quý cô Chi. Cô là một cô giáo tốt tính, đáng yêu và dễ thương và rất yêu thương, chăm sóc cho học viên. Cô Chi năm nay đã gần ba mươi tuổi. Cũng là giáo viên trẻ, mới chuyển về trường em giảng dạy được vài năm thôi. Dáng người cô nhỏ xíu, xinh xắn. Cô không cao lắm, nhưng như vậy lại khiến cô vô cùng đáng yêu và dễ thương. Khuôn mặt cô hình trái xoan, rất phúc hậu. Nước da cô trắng hồng như da em bé. Mái tóc cô dài, buông xõa đến ngang sống lưng, và đen óng mượt. Mái tóc cô khi nào cũng thoang thoảng mùi hương của bồ kết, đinh hương. Cô bảo cô thuộc kiểu người sống truyền thống cuội nguồn nên không quen dùng những loại dầu gội văn minh, vì thế cô hay gội đầu bằng những loại thảo mộc tự nhiên như : vỏ bưởi, đinh hương, bồ kết. Đôi mắt bồ câu của cô đen nhánh. Và đó là đôi mắt biết cười. Mỗi khi chúng em không siêng năng học bài, còn lười biếng là đôi mắt cô như trĩu xuống, tỏ rõ vẻ buồn bã và tuyệt vọng. Còn mỗi khi bọn em ngoan ngoãn, siêng năng học tập và đi dạo cùng nhau thì đôi mắt đó như ánh hẳn lên một niềm vui sướng, niềm hạnh phúc, tự hào. Nụ cười của cô rất tươi như ánh nắng bình minh tỏa rạng trên sườn đồi. Và em cũng yêu nhất là nụ cười hiền hậu, dễ mến của cô. Cô Chi là một giáo viên rất yêu quý, chăm sóc cho học viên nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc. Cô chăm sóc cho bọn em từng bữa ăn tới giấc ngủ ở trên lớp từng li từng tí một. Sự dịu dàng êm ả của cô luôn luôn làm cho bọn em cảm thấy ấm cúng đến lạ kỳ. Có những bài khó, cô giảng mãi mà bọn em vẫn không hiểu thì cô Chi không khi nào trách mắng mà cô luôn luôn nhẫn nại, chỉ bảo, giảng giải cho chúng em một cách từ từ cho tới khi bọn em hiểu thì thôi. Giai đoạn em mới tập viết, cầm bút viết còn sai cách, gượng gạo thì cô Chi đã cầm tay em uốn nắn cho em từng nét chữ một. Cô cũng là một người nghiêm khắc. Với những bạn không nghe lời, cô luôn có những hình thức nhắc nhở kịp thời để cho những bạn sửa chữa thay thế và đổi khác. Cô dạy cho chúng em những bài học kinh nghiệm về đạo lý làm người, về cách ứng xử đẹp trong đời sống. Em rất yêu quý và kính trọng cô Chi. Mai này dù đi đâu xa thì em sẽ không khi nào quên những hình ảnh và kỷ niệm về cô Chi.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 3

Trong năm năm học dưới mái trường tiểu học thân thương, tôi đã có biết bao kỷ niệm tuổi thơ không hề quên, có những người bạn thân thương cùng nhau san sẻ tình cảm buồn vui, nhưng hình ảnh in đậm nhất trong tâm lý tôi vẫn là cô giáo Thuận – người dạy tôi năm cuối của bậc tiểu học. Cô Thuận kém tuổi mẹ tôi, trông cô rất trẻ. Dáng người cô hơi thấp nhưng khuôn mặt cô rất xinh. Cô có làn da rám nắng, mái tóc đen nhánh luôn được cặp gọn sau gáy bằng một chiếc cặp tóc nhỏ. Cô có đôi mặt tinh tế, to và sáng, pha lẫn những ánh mắt ấm cúng dịu hiền. Mũi cô cao, thanh tú. Cô luôn nở nụ cười thân thiện với mọi người. Mỗi khi cô cười lại để lộ hàm răng trắng muốt. Cô coi chúng tôi như chính những đứa con cưng của mình. Cô tận tình chăm nom chúng tôi từng li từng tí. Cô cố gắng nỗ lực rèn luyện cho những bạn học kém, động viên, giúp những bạn ấy vươn lên trong học tập. Đối với chúng tôi học đội tuyển, cô luôn dành sự chăm sóc đặc biệt quan trọng. Nhiều bài toán khó cô luôn tìm ra giải pháp giảng ngắn gọn dễ hiểu nhất để chúng tôi tiếp thu tốt và nhớ lâu. Cô đã làm cho chúng tôi mê hồn học toán, làm văn. Nhờ vậy, trong kỳ thi học viên giỏi cấp thành phố năm ấy, sáu đứa chúng tôi đi thì thì cả sáu đều đạt giải rất cao : ba giải nhất, ba giải nhì. Chúng tôi vui lắm và tôi biết cô đã thỏa lòng với đám học trò chúng tôi. Cả lớp ai cũng kính trọng cô. Nhờ cô mà chúng tôi mới có được như ngày ngày hôm nay. Tôi thầm hứa lên cấp hai rồi sẽ học tốt để cô vui vẻ. Và mái trường Trần Quốc Toản thân yêu và thầy cô yêu dấu sẽ luôn ở trong tim tôi.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 4

Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời hạn là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp năm – lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn hữu để tiếp bước vào bậc trung học. Nhưng quãng thời hạn là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường. Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngày em còn học lớp một. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự và trang nhã, tương thích với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, khi nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, lộng lẫy với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt quan trọng nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao mưu trí ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối, tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú. Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong việc làm và hết lòng yêu dấu học viên. Tâm hồn cô là cả một khoảng chừng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em : Nghe cô giảng bài thì thật là mê hoặc. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn hữu đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng chuẩn bị giúp sức. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ hoạt động và sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho những bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu : “ Tuần qua, những con đã rất cố gắng nỗ lực để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những những con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào những con cũng như vậy ”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào. Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những khoảng thời gian ngắn khi còn học lớp một, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát : “ Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương … ”. Vâng ! Đúng vậy em sẽ không khi nào quên cô – người mẹ đã đưa em đón những tia nắng tiên phong của cuộc sống.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 5

Nếu nhắc đến người mà suốt đời tôi không thể nào quên được bên cạnh mái ấm gia đình tôi thì đó chính là cô giáo chủ nhiệm năm lớp bốn của tôi. Cho đến giờ đây, hình bóng của cô vẫn luôn sống sót trong tâm lý tôi. Cô giáo tôi năm nay đã ngoài ba mươi, nhưng trông cô vẫn tươi tắn lắm. Dáng người cô cao, hơi gầy. Cô có mái tóc dài, đen óng ả, mềm mại và mượt mà khi nào cũng được cô để xõa đến ngang sống lưng. Ở người giáo viên ấy tỏa sáng với làn da trắng hồng hào, khiến cô khi nào trông cũng trẻ hơn so với tuổi. Khuôn mặt cô tròn, cân đối, với một vầng trán cao. Trên khuôn mặt ấy điển hình nổi bật lên đôi mắt đen láy, sáng như vầng trăng trên khung trời, khi nào cũng ngắm nhìn chúng tôi bằng cái nhìn trìu mến đầy tình yêu thương. Làn môi hồng, mỏng dính, cô hay cười lắm, mỗi lần cô cười lại để lộ hàm răng trắng như sứ, đều tăm tắp cùng hai lúm đồng xu tiền khiến cô càng thêm duyên dáng. Đôi bàn tay cô mềm mại và mượt mà như búp măng non, ngày ngày viết những dòng chữ nắn nót như rồng múa phượng bay trên bảng. Cô có giọng nói trầm ấm, dịu dàng êm ả, mỗi giờ học của cô, tôi như đắm chìm vào trong từng câu từng chữ của bài giảng, lời cô như tiếng ru ấm cúng của mẹ ngày tôi còn bé thơ vậy. Trang phục thường ngày của cô rất giản dị và đơn giản mà duyên dáng, khi thì bộ váy văn phòng nhạt màu, khi thì áo sơ mi cùng quần âu đen trang nghiêm, tổng thể đều không làm mất đi vẻ xinh đẹp vốn có của cô mà càng làm cô trở nên đầy lôi cuốn. Cô là một người giáo viên tận tâm và hết mình với nghề, cô luôn chăm sóc, dạy dỗ chúng tôi từng li từng tí, truyền đạt kiến thức và kỹ năng cho chúng tôi. Cô luôn yêu thương, dạy dỗ chúng tôi đến nơi đến chốn. Có nhiều lúc tôi thoáng nhìn thấy những cái nhăn mày, những ánh mắt buồn rầu của cô vì học viên, những lúc như vậy, tôi càng thương cô hơn. Cũng có lúc cô thường tâm sự, cho học viên lời khuyên bảo chân thành khi gặp khó khăn vất vả. Cô đã từng nói : “ Niềm vui của cô mỗi khi đi dạy là được nhìn thấy nụ cười của học viên, đó là động lực để cô liên tục việc làm của mình ”. Cô chính là một người giáo viên luôn tận tình, thân thiện với học trò, một người giáo viên luôn tràn trề tận tâm trong nghề nghiệp. Cho đến giờ đây, tôi vẫn rất nhớ cô giáo của tôi, tôi yêu quý cô rất nhiều. Dù sau này có thế nào, tôi cũng sẽ luôn nỗ lực để trở thành một người học trò khiến cô tự hào.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 6

“ Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo. Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền ” ( Cô và mẹ ). Trong những năm học vừa mới qua, em đã được học rất nhiều thầy cô giỏi. Nhưng để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong em đó là cô Lan, cô giáo đã dạy em trong năm học lớp bốn đồng thời cũng là cô giáo chủ nhiệm của em. Cô giáo trông rất trẻ dù cô đã gần bốn mươi tuổi rồi. Cô có một dáng người thon gọn, cân đối. Cô chiếm hữu một làn da trắng hồng. Mái tóc cô đen óng ả, xõa ngang vai. Cô có khuôn mặt trái xoan. Trên khuôn mặt ấy em ấn tượng nhất với ánh mắt và nụ cười của cô. Ánh mắt cô thật ấm cúng, thánh thiện. Đôi mắt hiền hậu ấy đã luôn dành cho chúng em biết bao tình yêu thương. Nụ cười thật rạng rỡ và êm ả dịu dàng. Mỗi khi chúng em làm bài tốt, cô luôn nở nụ cười trên môi. Khi cô cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng sáng. Cô là cô giáo dạy văn nên giọng nói của cô rất ngọt ngào có vẻ như để tất cả chúng ta mê hồn vào bài học kinh nghiệm hơn. Nhưng khi chúng em thao tác gì đó sai, giọng nói cô nghiêm khắc nhưng em biết rằng cô cũng chỉ muốn tốt cho chúng em. Ở lớp, những bạn học viên kém, không hiểu bài, cô không trách mắng mà luôn ân cần nhẹ nhàng giảng giải lại cho chúng em. Cô luôn tuyên dương những bạn đạt điểm cao khiến chúng em có thêm động lực để nỗ lực. Những bài giảng Văn của cô khiến em thêm yêu mái ấm gia đình, quê nhà và quốc gia hơn. Cô giống như người mẹ thứ hai của em giống như câu hát “ Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương ”. Dù giờ đây không còn được cô dìu dắt nữa nhưng em luôn nhớ về cô. Em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng êm ả của cô

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 7

Trong đời học viên của mình, tôi nhận được sự dạy dỗ của rất nhiều thầy cô giáo, nhưng người thầy cô để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất đó là cô Oanh, cô giáo chủ nhiệm của tôi năm lớp bốn. Cô giáo chủ nhiệm của tôi là một người rất giản dị và đơn giản, cách ăn mặc của cô khác hẳn với những thầy cô khác. Hàng ngày đến lớp cô thường diện chiếc áo sơ mi và chiếc quần âu đen, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp dịu hiện của cô. Cô có mái tóc rất dài, mềm mịn và mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Với mái tóc ấy, khi thì cô tết tóc hai bên, khi cô búi cao trên đỉnh đầu, khi thì buộc cao lên. Dù tạo theo kiểu nào, nhìn cô vẫn rất tươi tắn và duyên dáng. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần êm ả dịu dàng. Dù chúng tôi có mắc khuyết điểm cô vẫn luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm hứng để chuyển tải bài học kinh nghiệm đến với chúng tôi. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì êm ả dịu dàng, ấm cúng, lúc lại dí dỏm, vui mừng khiến cho chúng tôi luôn tập trung chuyên sâu vào bài học kinh nghiệm, quên cả thời hạn. Khi giảng bài cô thường pha trò thêm để tạo không khí vui tươi cho chúng tôi học bài, thế cho nên tiết học của cô khiến chúng tôi rất thú vị. Những khi cần nghiêm khắc cô cũng rất nghiêm khắc với chúng tôi. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị sẵn sàng rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học kinh nghiệm, giúp chúng tôi hoàn toàn có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở trường thích nghi của cô. Trước giờ lên lớp cô luôn soạn giáo án rất cẩn trọng và giảng bài rất nhiệt tình với học viên. Cả lớp chúng tôi ai cũng yêu quý tiết học của cô. Ngoài giờ học cô thường đến bên chúng tôi để trợ giúp những bạn học kém, hoặc kể chuyện cho chúng tôi nghe. Những bạn học kém trong lớp được cô đến tận nhà để thăm và chỉ bảo. Bạn Nam học kém nhất lớp, và mái ấm gia đình có thực trạng khó khăn vất vả nhất, nhưng nhờ sự giúp sức ân cần của cô, cùng với những món quà nhỏ mà cô đã trích ra từ đồng lương rất ít của mình, bạn Nam đã vượt qua khó khăn vất vả và vươn lên thành học viên giỏi của lớp. Tôi còn nhớ rất rõ lần ấy, tôi bị ốm và nghỉ học một tuần, khi đến lớp tôi rất lo ngại vì không theo kịp những bạn. Nhưng ánh mắt và sự tận tình của cô đã giúp tôi bình tĩnh trở lại. Cuối buổi học cô đã gọi tôi ở lại để giảng lại bài cho tôi nghe, cô nhắc bạn bên cạnh cho tôi mượn vở để tôi chép lại bài và căn dặn chỗ nào chưa hiểu cứ hỏi để cô giảng lại bài. Tôi rất vui và xúc động trước thái độ của cô, sau lần đó tôi đã học tập cần mẫn hơn nhiều và cuối năm học đó tôi đã trở thành học viên xuất sắc của lớp. Bây giờ cô giáo chủ nhiệm của tôi đã là một cô giáo khác, nhưng hình ảnh về cô giáo chủ nhiệm năm lớp bốn làm tôi không khi nào quên. Suốt cuộc sống này tôi sẽ luôn lưu giữ hình ảnh cô trong tim mình và nỗ lực học tập thật tốt để xứng danh với những gì mà cô đã dành cho chúng tôi.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 8

Có lẽ trong cuộc sống mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà sẽ không khi nào tìm thấy một người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề khi nào cũng chỉ nghĩ đến những học viên yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ rằng trong suốt cuộc sống tôi sẽ không thể nào quên được cô. Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ. Ngày tiên phong khi cô vào dạy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật tươi tắn và năng động. Cô dành một tiết tiên phong để làm quen với lớp và tự trình làng về bản thân mình. Trước đây hoạt động và sinh hoạt có lẽ rằng là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại liên tục được giao lưu cạnh bên đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học viên của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ rằng đó cũng là kỳ vọng của toàn bộ đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối kì, tôi được một con hai tròn trĩnh và cô nhu yếu tổng thể lớp phải mang về cho cha mẹ ký vào. Điều này so với tôi như một tiếng sét ngang tai do tại tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho cha mẹ biết điều này được và trong đầu của một đưa trẻ no nót như tôi nảy lên một tâm lý sai lầm. Tôi quyết định hành động đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã ký và học theo nét đó rồi ký lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay ký bừa ra làm sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như thông thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau “ Khánh ơi đợi cô với ”. Quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ ký của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho cha mẹ tôi biết với một điều kiện kèm theo là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này so với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đành gật gù đồng ý chấp thuận. Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô đến với 1 số ít tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông tin điểm, tôi đã thực sự rất giật mình và không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một đời sống mới trọn vẹn khác. Cô không phải là người sang chảnh hay sang chảnh gì mà cô rất thân mật, giản dị và đơn giản như chính những đứa học viên mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học viên nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến lạ mắt. Cô cũng có một đời sống không mấy khấm khá gì khi con phải nuôi một người em đang học ĐH nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như vậy đấy chân thành và mộc mạc đến quái đản. Những bài học kinh nghiệm lời răn dạy của cô tôi sẽ không khi nào quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm lý tôi.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 9

Năm nay, tôi đã xa ngôi trường Hồng Hà thân yêu rồi. Tôi đã không còn ngần ngại bước vào ngôi trường này như ngày tiên phong bước vào lớp một. Chính những ngày tiên phong ấy đã để lại trong tôi một ấn tượng không khi nào phai bởi đó là ngày tiên phong tôi gặp cô giáo Thủy. Cô Thủy giờ đây chắc vẫn còn trẻ đẹp như hồi nào. Ngày tiên phong tôi gặp cô, cô chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhìn cô hệt như một nữ sinh mới ra trường. Cô mặc bộ áo màu hồng ngọc, dáng đi thướt tha đến bên tôi khi tôi đang đứng ngẩn người ra nhìn chú ý vào cô. Cô hỏi tôi : – Em tên là gì ? Giọng nói của cô thật ngọt ngào. Lúc ấy, tôi mới thấy rõ khuôn mặt cô. Đó là một khuôn mặt trái xoan với mái tóc đen nhánh chấm ngang vai. Tôi lễ phép nói : – Dạ em tên Lệ Quyên ạ ! Cô nở trên đôi môi đỏ hồng một nụ cười tươi rồi cầm tay tôi dắt vào lớp. Tay cô thon thả, mềm và mát lạnh nắm lấy tay tôi, truyền cho tôi lòng tự tin của buổi học tiên phong và như nhắn nhủ tôi : “ Hãy bình tĩnh như một người lính ngày đầu ra trận, cậu bé ạ ! ” Suốt cả năm học, cô rất tận tụy dạy dỗ chúng tôi. Có những bài cô giảng rồi, chúng tôi chưa thật hiểu, cô từ từ giảng lại chậm hơn, kĩ hơn cho đến lúc chúng tôi thực sự hiểu cô mới chuyển sang rèn luyện. Nhờ hiểu sâu về triết lý mà những bài tập thực hành thực tế, chúng tôi đều làm được cả khiến cô rất vui. Nhưng cô cũng rất nghiêm khắc mỗi khi tụi nhỏ chúng tôi nghịch ngợm không phải lúc, phải nơi. Các bạn trong lớp tôi ai cũng muốn làm những điều hay điều tốt để cô vui. Tôi là một học viên giỏi toán của lớp nhưng chữ viết thì vào loại tệ nhất lớp. Cô thường viết mẫu cho tôi trước để tôi viết theo. Có nhiều lần tôi quá ham chơi, chữ viết nguệch ngoạc, cẩu thả, cô bắt viết lại. Thậm chí giờ ra chơi, cô bắt tôi ngồi viết lại bài học kinh nghiệm, xong rồi mới cho ra. Nhờ vậy mà giờ đây chữ viết của tôi đã trở nên đẹp vào loại nhất, nhì lớp. Gặp cha mẹ nào, cô cũng báo rõ những mặt mạnh, yếu của học viên để cha mẹ biết để phối hợp với giáo viên chủ nhiệm giáo dục rèn luyện thêm cho học viên. Cô Thủy là cô giáo mà tôi gặp tiên phong ở bậc Tiểu học. Cô đã làm cho tôi hiểu được tấm lòng của những thầy cô và dạy cho tôi những điều mới lạ mà tôi chưa biết. Cô là người thầy tiên phong dắt tôi bước vào cuộc sống học viên, dạy tôi những nét chữ tiên phong. Tôi không khi nào quên công ơn dạy dỗ của cô – người mẹ thứ hai ở trường của tôi.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 10

Cho mãi đến tận giờ đây, hình ảnh cô giáo Huyền vẫn còn in đậm trong trí nhớ của em. Cô Huyền – cô giáo đã dạy em năm học tiên phong ở trường Tiểu học, năm lớp một. Cô Huyền có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy, đầy đặn và cân đối. Em không biết đúng chuẩn cô bao nhiêu tuổi chỉ biết rằng cô còn rất trẻ, trẻ hơn mẹ em rất nhiều. Hàng ngày đến lớp, cô thường mặc những chiếc áo dài màu nhạt, lúc thì màu xanh da trời hay đọt chuối, lúc thì hồng phấn hay tím cà, cũng có lúc trắng tinh như màu muối biển, rất hợp với dáng hình và độ tuổi xuân xanh của cô. Mái tóc cô đen huyền, óng ả như màu than đá lại mềm mịn và mượt mà mịn màng như những sợi tơ luôn buông xõa đến quá vai. Khuôn mặt trái xoan được trời phú cho một cặp mắt trong xanh với đôi hàng mi dày và cong vút tưởng như cô đeo mi giả. Chiếc mũi tuy không cao nhưng lại rất hợp với khuôn mặt. Mỗi lần cô cười trông cô tươi và xinh hơn cả những diễn viên, người mẫu. Hàm răng trắng như mây trời lại được tô điểm bằng một chiếc răng khểnh bên trái khóe miệng làm cho nụ cười vốn đã rất tươi lại còn tươi hơn, mê hoặc hơn. Mỗi lúc cô trò chuyện hay giảng bài trên lớp thì giọng nói cô phát ra nghe mới ngọt ngào làm thế nào. Khi thì nhẹ nhàng, êm dịu thướt tha như làn gió mát, lúc thì trầm bổng, du dương như tiếng hót chim họa mi, khiến chúng em như lạc vào quốc tế của đàn ca. Những buổi học tiên phong biết bao là khó nhọc. Cô cầm tay từng bạn uốn nắn từng chữ, từng dòng, tập cho từng em phát âm, đánh vần từng tiếng. Những giờ giải lao, cô nắn lại gạch hàng, viết mẫu trong tập cho từng em để chúng em viết được đúng mẫu tự, ngay hàng thẳng lối. Giờ đây, tuy đã học lớp năm rồi nhưng lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô giáo Huyền. Em hứa với lòng mình phải nỗ lực học thật tốt để khỏi phụ công dạy dỗ của cô.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 11

Đã mấy năm qua rồi cho đến giờ đây em vẫn còn thương mến cô Nga, người đã dạy dỗ em trong những năm học tiên phong ở ngưỡng cửa Tiểu học. Cô Nga có dáng người thon thả, không mập cũng không gầy. Tuổi độ gần bốn mươi nhưng trông cô còn rất trẻ. Em rất thích những chiếc áo dài cô mặc đến lớp, thường là những chiếc áo lụa mỏng mảnh trắng, đủ sắc tố tươi đẹp, rất tương thích với thân hình và làn da hồng của cô. Mái tóc cô được uốn ngăn nắp ôm lấy khuôn mặt đầy đặn, khi nào cũng trang điểm một cách hòa giải. Đôi mắt cô to, đen láy, chiếc mũi tuy hơi cao nhưng trông phù hợp với khuôn mặt. Cô cười rất tươi nên để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Tất cả đều tạo ra một nét đẹp thân tình, cởi mở, nhưng không do đó mà kém phần cương nghị. Giọng cô giảng bài lúc trầm ấm, lúc ngân vang. Cô rất yêu dấu học viên. Em còn nhớ những buổi đầu đi học, chúng em đều là những đứa trẻ vừa rời khỏi tay ba mẹ, ngơ ngác, ngần ngại và thậm chí còn có bạn còn oà lên khóc khi ba mẹ ra về. Cô như người mẹ hiền, hết dỗ bạn này quay qua dỗ bạn khác khiến lòng em và những bạn yên tâm không còn sợ hãi nữa. Thế nhưng cô rất nghiêm khắc khi giảng bài, bạn nào không chú ý quan tâm theo dõi, cô nhắc nhở ngay và luôn tuyên dương những bạn nỗ lực học tập. Những buổi học tiên phong biết bao khó nhọc, cô cầm tay từng bạn uốn nắn, chỉ cho từng bạn cách phát âm những vần. Những giờ ra chơi cô nán lại gạch hàng trong tập vở, cho chúng em viết ngay hàng thẳng lối, hoặc chỉ vẽ thêm cho những bạn còn yếu không theo kịp. Giờ rảnh cô thường kể chuyện cho chúng em nghe. Cả lớp cười vang khi cô kể chuyện vui, lúc đó em cảm thấy bầu không khí trong cả lớp ấm cúng tình mẹ con làm thế nào ! Ngoài việc dạy dỗ chăm nom chúng em, cô còn chăm sóc tìm hiểu và khám phá mái ấm gia đình những bạn nghèo, tạo điều kiện kèm theo trợ giúp những bạn. Tuy không học cô nữa nhưng trong lòng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em tự nhủ sẽ cố gắng nỗ lực học tập thật tốt để khỏi phụ lòng yêu thương, chăm nom của cô so với em và xứng danh là con ngoan trò giỏi.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 12

“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”

Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất thương mến những thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng thâm thúy nhất chính là cô Kim Anh – cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi. Cô có mái tóc rất dài, thướt tha, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần êm ả dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm hứng để chuyển tải bài học kinh nghiệm đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng êm ả, ấm cúng, lúc lại dí dỏm, sung sướng khiến cho chúng tôi luôn tập trung chuyên sâu vào bài học kinh nghiệm, quên cả thời hạn. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn trang nghiêm với việc làm của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị sẵn sàng rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn “ clip ” ngắn về bài học kinh nghiệm, giúp chúng tôi hoàn toàn có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở trường thích nghi của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại liên tục học bài. “ Học như một con đò ngược dòng vậy, những con ạ ! ” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi. Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô bộc lộ sự lo ngại, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có yếu tố gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời. Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi bị ốm nên vào học muộn hơn so với những bạn. Khi ấy, tôi khá sợ hãi do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo ngại. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và những bạn. Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví : “ Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông ”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Nước Ta 20 tháng 11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng : “ Con chúc cô luôn mạnh khỏe ! Con yêu cô nhiều lắm ! ”

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 13

Mỗi ngày đến trường, em đều gặp cô giáo chủ nhiệm nhưng hôm thứ ba tuần trước, lớp em có tiết học kể chuyện. Trong tiết học đó, cô giáo chủ nhiệm của lớp em – cô Châu trông thật là hiền dịu, bao dung và đầy kính mến. Sau khi tiếng trống trường vang lên giòn giã. Cô Châu bước vào lớp. Hôm nay cũng như bao buổi học khác, nhìn cô thật là đơn giản và giản dị nhưng thân thiện và dễ mến. Cả lớp em đứng nghiêm chào cô. Cô đáp : “ Cô chào cả lớp, ngày hôm nay tất cả chúng ta học bài mới nhé ! Cô sẽ kể cho những em nghe một câu truyện ”. Kèm theo một nụ cười, nụ cười của cô như nụ hoa sớm hé nở mới dịu dàng êm ả, dễ mến và thuyết phục làm thế nào ! Mái tóc của cô được cột ngăn nắp, đen óng. Khuôn mặt cô hình trái xoan cùng với nước da trắng. Đôi mắt cô màu đen, luôn nhìn chúng em trìu mến nhưng đầy sự nghiêm khắc. Hôm nay, cô mặc chiếc áo dài có những hoa văn nhiều sắc tố càng làm cho dáng cô thêm thon thả. Tiết học mở màn. Hôm nay tất cả chúng ta học bài “ Tiếng vĩ cầm ở Mỹ Lai ”, cô giáo trình làng. Cả lớp em còn đang không biết Mỹ Lai ở đâu nên rất tò mò. Cô cầm viên phấn trắng viết lên bảng. Chữ của cô mới đẹp làm thế nào, cứ như được in ra từ chiếc máy in vi tính. Từ tay cô, dòng chữ nắn nót “ Tiếng vĩ cầm ở Mỹ Lai ” hiện ra trước mắt chúng em. Cô khởi đầu kể, cả lớp em yên lặng nghe cô kể. Giọng cô thật ấm cúng, truyền cảm, lúc trầm lúc bổng. Theo lời cô, chúng em như được đang tận mắt tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng và tàn ác, vô nhân tính của những người lính Mỹ tại Mỹ Lai. Khi cô kể đến đoạn lính Mỹ xả súng vào những người dân vô tội, giọng cô như nghẹn lại, cô quay mặt đi. Em chợt nhìn thấy cô quay ra cửa, cô đưa tay vội lau giọt nước mắt lăn trên má. Không gian của lớp học như chùng xuống. Mọi thứ xung quanh như đứng lại để nghe cô kể chuyện. Cả lớp em ai cũng xúc động. Rồi cô kể đến đoạn một người cựu chiến binh Mỹ đã đến Mỹ Lai kéo những khúc nhạc vĩ cầm như một lời tạ tội với linh hồn những người đã khuất. Giọng cô lại vui hẳn lên. Nghe nó sao trong trẻo, bao dung và thánh thiện quá vậy. Lòng em cũng vui sướng biết nhường nào. Bây giờ đến phần tập kể chuyện. Cô đi xuống dưới lớp ân cần chỉ bảo tận tình chúng em. Bạn Thủy lúng túng, chưa nhớ rõ được nội dung câu truyện, cô đã gợi ý bằng những lời nhẹ nhàng. Thế là bạn ấy nhớ lại và kể được cả đoạn của mình. Bạn Thịnh học giỏi văn nên đã kể trôi chảy và cô rất vui, cô cho bạn điểm tốt. Cả lớp em ai cũng muốn được cô gọi kể chuyện trước lớp. Cô khen cả lớp, cô cười rất tươi. Em ngắm nhìn cô, thấy cô lúc đó thật đẹp. Em biết cô rất hài lòng về những điều cô đã dạy cho chúng em. Cô Châu ơi, dù sau này em có xa ngôi trường thân yêu này, em sẽ mãi nhớ bóng hình của cô. Nhớ cô đã kể cho em nghe câu truyện vụ thảm sát ở Mỹ Lai đau thương như thế nào. Em hứa với cô sẽ nỗ lực học giỏi để xứng danh là học trò của cô. Cô Châu ạ, chính nhờ cô em thêm yêu quốc gia Nước Ta của mình hơn.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 14

Năm nay là năm ở đầu cuối của bậc Tiểu học. Vì thực trạng mái ấm gia đình nên em phải chuyển trường về Thành phố Hồ Chí Minh. Sống giữa thầy bạn mới với bao ngỡ ngàng, lạ lẫm, em lại càng nhớ đến cô Mai, cô giáo dạy em năm lớp Bốn vừa qua tại thị xã Bến Tre. Cô Mai còn rất trẻ. Cô vừa tốt nghiệp Cao đẳng Tiểu học vài năm nay. Dáng cô thon thả, cao cao nhưng không gầy, mái tóc buông xõa ngang lưng, lại được trời phú cho những gợn sóng tự nhiên càng tôn thêm vẻ mềm mại và mượt mà, duyên dáng của một thiếu nữ trong độ xuân xanh. Trên gương mặt trái xoan trắng hồng điển hình nổi bật đôi mắt bồ câu trong và sáng, pha lẫn vẻ hiền dịu, ấm cúng và hồn nhiên. Đôi môi hình trái tim khi nào cũng ươn ướt đỏ tươi như được thoa một lớp son mỏng dính Mỗi khi cô cười, chiếc răng khểnh bên phải nhú ra tạo cho nụ cười một nét duyên thầm đến đáng yêu và dễ thương.

Nhà cô Mai ở ngã ba Tân Thành, cách trường học vài cây số. Cô đi dạy bằng chiếc Dream II mà anh cô để lại trước lúc lên đường làm nghĩa vụ quân sự. Mùa nắng hay mùa mưa, hễ nghe thấy trống điểm báo giờ học thì đã thấy cô trong bộ áo dài màu thiên thanh bước vào lớp với nụ cười tươi trẻ chào đón chúng em. Tiếp xúc với cô, cái cảm giác đầu tiên theo em nghĩ có lẽ là sự thiện cảm và sau đó là sự cảm mến thân thương. Cho nên tụi nhỏ chúng em thường ríu rít xung quanh cô như một bầy chim non sum vầy quanh mẹ. Em thích nhất là giờ Tập đọc. Dù đã được đọc bài thơ, bài văn nhiều lần ở nhà nhưng em vẫn chưa thấy được cái hay cái đẹp của nó. Ấy vậy mà đến lớp nghe cô đọc, cô giảng bài em mới thấy hấp dẫn làm sao. Giọng đọc của cô thật truyền cảm, lúc thì trầm trầm ấm như tiếng mẹ ru con, lúc thì thánh thót ngân vang như tiếng chim họa mi buổi sớm, đưa chúng em vào thế giới huyền ảo của ngôn từ lúc nào không biết. Cô đã biến một giờ Tập đọc thành một giờ đi tìm cái hay, cái đẹp của cuộc sống, đến nỗi trống báo hiệu giờ chơi rồi mà tụi em cứ như muốn nán lại học thêm ít phút nữa.

Trong suốt cả năm học, em chưa khi nào thấy cô trách mắng một học viên nào. Nếu ai đó không thuộc bài, cô nhẹ nhàng góp ý, khuyên bảo chân tình như một người mẹ, người chị của chúng em. Em còn nhớ có một lần bạn Huy lớp em bị xỉu ở trong lớp khi ngoài trời lại đang mưa tầm tã, cô hấp tấp vội vàng lấy áo mưa của mình mặc vào cho Huy rồi nhờ một cô giáo dạy ở lớp kế bên bế ra xe, còn cô thì chạy lấy xe chở Huy đến bệnh viện tỉnh cấp cứu. Cô thương chúng em như những đứa em ruột của mình : bảo bọc, che chở, bao dung, độ lượng nên cả lớp em, trong ngày tổng kết năm học đứa nào đứa nấy khóc sướt mướt trước lúc chia tay cô về nghỉ hè. Cô Mai là vậy đó. Em ước có một ngày nào đó trở lại Bến Tre và nơi mà em đến tiên phong là nhà cô giáo Mai của em.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 15

Trong những năm học vừa mới qua, đã có nhiều thầy cô giáo dạy em. Nhưng để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong em đó là cô Thành, người đã dạy em trong năm học lớp hai. Cô có một tầm vóc vừa phải. Tuổi của cô đã gần bốn mươi nhưng sao trông cô vẫn còn rất trẻ, vẫn như cô tiên dịu hiền hồi nào dìu dắt, yêu thương chúng em. Cô ăn mặc rất giản dị và đơn giản. Những bộ quần áo lịch sự và trang nhã nhưng lại lịch sự và trang nhã ấy có lẽ rằng chính là một nét lịch sự vốn có của cô. Từng bước tiến uyển chuyển càng làm tăng thêm vẻ duyên dáng dịu hiền của cô. Khuôn mặt cô tròn trịa, phúc hậu. Nước da trắng hồng rất tương thích với mái tóc xoăn như một làn suối trong mát. Đôi mắt hiền hậu ấy cô đã luôn dành cho chúng em biết bao tình yêu thương như muốn nói lên rằng : Cô như người mẹ hiền thứ hai của chúng em. Giọng nói cô nghiêm khắc nhưng em hiểu cũng chỉ để tốt cho chúng em. Từng lời nói, từng cử chỉ ân cần của cô đều truyền cảm hứng khiến chúng em càng mê hồn vào bài học kinh nghiệm hơn. Khi cô giảng bài trên lớp, chúng em như được lạc vào một quốc tế khác, một quốc tế tri thức với những lời dạy có ích. Khi em mắc những lỗi lầm, cô luôn nhắc nhở, bao ban một cách êm ả dịu dàng. Trong giờ học, khi cả lớp nhiệt huyết phát biểu quan điểm, cô như càng phấn khởi thêm về lòng mê hồn học tập của chúng em. Khi tập viết, cô nắn nót viết từng nét chữ lên bảng rồi cúi xuống từng bàn tận tình hướng dẫn chúng em viết bài. Thấy bạn nào viết đẹp, cô liền nở một nụ cười tươi và khen ngợi. Cô – Người mẹ thứ hai của em, một người mẹ đặc biệt quan trọng như trong câu hát : “ Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương ”. Những điều cô đã dạy, những tình cảm cô đã dành cho chúng em sẽ luôn là một động lực dẫn bước em trong đời sống và cũng chính là một động lực dẫn bước em trong học tập.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 16

Trong những thầy cô giáo mà em được học tại mái trường tiểu học, người em yêu quý nhất chính là cô Hạnh – cô giáo chủ nhiệm lớp bốn của em. Năm nay, cô Hạnh ba mươi tuổi. Buổi tiên phong cô bước vào lớp 4A của chúng em. Cả lớp đều cảm thấy vô cùng yêu quý cô. Cô rất xinh đẹp. Dáng người của cô khá cao nhưng lại hơi gầy. Mái tóc dài luôn được cô buộc ngăn nắp. Khuôn mặt trái xoan cùng với làn da trắng hồng. Đôi mắt của cô to tròn và luôn nhìn chúng em rất trìu mến. Nhưng em cảm thấy ấn tượng nhất chính là giọng nói của cô. Giọng cô nhẹ nhàng. Mỗi khi giảng bài, cả lớp đều trật tự để lắng nghe. Những bài tập đọc, bài toán qua lời giảng của cô trở nên hay hơn, mê hoặc hơn. Cô Hạnh cũng rất chăm sóc đến học viên. Khi chúng em không hiểu bài, cô đều kiên trì giảng lại. Những giờ ra chơi, cô thường ở lại lớp để xuống trò chuyện cùng cả lớp. Nhiều hoạt động giải trí của trường đều do cô hướng dẫn cả lớp làm. Khi có bạn mắc lỗi, cô ân cần chỉ cho bạn lỗi sai để bạn cô thể rút kinh nghiệm tay nghề. Rất ít khi chúng em thấy cô phải phê bình nặng lời một bạn học viên nào. Đối với em, cô không chỉ là một cô giáo mà còn giống như một người mẹ thứ hai dạy bảo cho em rất nhiều bài học kinh nghiệm quý giá. Em sẽ mãi nhớ đến cô mặc dầu sau này không còn được học cô nữa.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 17

“Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt tay đến trường
Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ dành yêu thương
Ngày đầu tiên đi học
Em mắt ướt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi
Chao ôi! Sao thiết tha”

( Ngày tiên phong đi học ) Trong suốt những năm học tiểu học, có lẽ rằng cô giáo mà em yêu quý nhất là cô Loan. Cô là giáo viên chủ nhiệm dạy em năm lớp một. Khi em còn là một cô bé mới bỡ ngước bước chân vào mái trường tiểu học, chính cô Loan đã đến bên đưa em vào lớp. Cô năm nay mới hai mươi tám tuổi, là một trong những cô giáo trẻ của trường em. Ấn tượng tiên phong của em là cô rất xinh đẹp và dịu dàng êm ả. Trong bộ áo dài thướt tha, cô mỉm cười với em, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay em đưa em vào lớp. Cô Loan không cao lắm, lại hơi gầy. Khuôn mặt tròn cùng với làn da trắng hồng. Mái tóc dài đen nhánh được buộc ngăn nắp càng khiến cô trông hiền dịu. Trong việc làm, cô là một giáo viên rất tận tâm. Cô luôn giảng lại bài mỗi khi có một bạn trong lớp cảm thấy không hiểu. Những buổi học viết chữ tiên phong, cô luôn xuống tận nơi cầm tay để uốn nắn cho chúng em từng nét chữ. Vào giờ giải lao, cô thường ở lại trong lớp để trò chuyện cùng chúng em. Thỉnh thoảng, trong mỗi tiết học để cả lớp bớt stress, cô lại cho chúng em chơi những game show vô cùng có ích. Tuy nhiên, cô cũng là một người khá nghiêm khắc. Mỗi khi một bạn mắc lỗi, cô sẽ nhẹ nhàng nhắc nhở để bạn nhận ra lỗi sai của mình. Mai này, khi lớn lên, nhưng em vẫn sẽ nhớ đến cô Loan với một tình cảm yêu quý chân thành nhất. Trong tương lai, với tham vọng của mình, em cũng kỳ vọng mình hoàn toàn có thể trở thành một người giáo viên như cô vậy.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 18

Năm nay, em đã là học viên cuối cấp. Nhưng em vẫn nhớ như in hình ảnh về cô Hoài – người cô giáo tiên phong của em dưới mái trường cấp một này. Cô Hoài năm nay đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn rất tươi tắn. Cô có dáng người khá đậm, mái tóc cắt ngắn, nhuộm màu hạt dẻ. Khuôn mặt trái xoan, hơi nhỏ. Chiếc mũi cao, cùng với đôi mắt đen. Đôi mắt nhìn chúng em luôn trìu mến. Khi đi làm, cô thường mặc những bộ quần áo nhã nhặn. Cô rất hiền. Nhưng trong khi giảng bài, cô lại vô cùng nghiêm khắc. Giọng nói của cô trong trẻo. Mỗi khi cô đọc bài, cả lớp đều yên lặng để lắng nghe. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em tiếp thu được bài rất nhanh. Cô Hoài là một giáo viên hăng say trong việc làm và hết lòng yêu dấu học viên. Cô luôn dành cho học trò của mình – mà cô luôn gọi là những đứa con thân yêu một tình cảm yêu thương tha thiết. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Trong những giờ hoạt động và sinh hoạt lớp, cô kiên trì chỉ ra điểm mạnh và điểm yếu của từng bạn, rồi động viên để chúng em cố gắng nỗ lực hơn.

Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Lúc đó, em cảm thấy thật ấm áp, hạnh phúc biết bao. Đối với em, những bài học của cô sẽ trở thành động lực để mình tiếp tục cố gắng hơn trong học tập.
Em hy vọng cô Hoài sẽ luôn khỏe mạnh, tiếp tục công tác tốt. Sâu thẳm trong trái tim mình, em cảm thấy vô cùng yêu quý cô.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 19

Thời gian trôi qua thật nhanh, năm nay em đã là học viên cuối cấp. Trong suốt những ngày tháng gắn bó với mái trường tiểu học, cô giáo mà em yêu quý nhất chính là cô Hoa. Cô Hoa là giáo viên chủ nhiệm lớp một của em. Ấn tượng của em về cô là ngày tiên phong đi học, cô đã dỗ dành khi em khóc, rồi ân cần đưa em vào lớp học. Cô có dáng người mảnh mai. Khuôn mặt tròn, làn da trắng hồng. Đôi mắt sáng luôn nhìn chúng em đầy trìu mến. Em thích nhất là mái tóc dài và mềm mượt của cô. Cô rất hay mặc áo dài đến lớp. Những lúc đó, chúng em cảm thấy cô vô cùng xinh đẹp. Cô Hoa có giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng. Mỗi khi cô giảng bài, cả lớp đều chú ý lắng nghe. Khi có một bạn không hiểu bài, cô luôn kiên trì giảng lại, để cả lớp cùng hiểu hơn. Em thích nhất là những giờ học môn tiếng Việt. Cô thường tổ chức triển khai những game show để chúng em hoàn toàn có thể tiếp thu bài một cách thuận tiện hơn. Những khi có một bạn nào mắc lỗi, cô cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo chứ không nặng lời hay trách phạt chúng em. Đối với em, cô Hoa giống như một người mẹ thứ hai vậy. Mai này, khi lớn lên, em sẽ luôn nhớ đến cô Hoa – người giáo viên tiên phong của em. Từ tận đáy lòng, em muốn gửi đến cô những lời yêu thương nhất.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 20

Trong những năm học vừa mới qua, em đã được học rất nhiều thầy cô giáo. Nhưng người mà em yêu quý nhất chính là cô Hồng, giáo viên chủ nhiệm lớp một của em. Cô Hồng năm nay mới chỉ ba mươi tuổi. Dáng người cô rất cân đối. Cô cao khoảng chừng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu. Nước da trắng hồng, cùng mái tóc được cắt ngắn đầy tươi tắn. Đôi mắt với ánh nhìn êm ả dịu dàng. Đặc biệt, chúng em đều rất thích những khi cô cười. Bởi khi ấy trông cô rất xinh đẹp. Cô là một giáo viên khá nghiêm khắc. Trong giờ học, cô luôn dành thời hạn để truyền đạt cho học viên kỹ năng và kiến thức của những môn học một cách tốt nhất. Khi có bạn không quan tâm nghe giảng, cô đều nhẹ nhàng nhắc nhở. Vào giờ tập viết, cô thường dành thời hạn, đi xuống tận nơi, cầm tay uốn nắn từng nét chữ cho chúng em. Ngoài giờ học, cô Hồng rất vui tính và tự do. Thỉnh thoảng, vào giờ ra chơi, cô thường ở lại lớp trò chuyện cùng chúng em. Những lúc đó, chúng em cảm thấy cô thật thân thiện và đáng yêu. Thời gian trôi qua thật nhanh, thời điểm ngày hôm nay em đã là học viên cuối cấp. Nhưng em vẫn luôn nhớ đến cô giáo tiên phong của mình với tấm lòng yêu quý nhất giống như trong lời bài hát “ Ngày tiên phong đi học ” :

“Ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt tay đến trường
Em vừa đi vừa khóc
Mẹ dỗ dành yêu thương
Ngày đầu tiên đi học
Em mắt ướt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi
Chao ôi! Sao thiết tha”

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 21

Đã ba năm học em ngồi học dưới mái trường tiểu học này, được học rất nhiều thầy cô giáo nhiệt tình và chu đáo. Song em vẫn nhớ nhất là cô giáo chủ nhiệm lớp một của em. Cô tên là Lan. Cô Lan năm nay đã bước sang tuổi ba mươi lăm nhưng vẫn còn rất trẻ so với tuổi của cô. Cô là giáo viên tiên phong chủ nhiệm em những năm học tiểu học. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô lần tiên phong gặp trong buổi lễ khai giảng lớp một. Cô Lan có hình dáng mảnh mai, cao cao và gầy gầy. Mái tóc của cô dài tới nửa sống lưng, màu đen và óng mượt, buông thả xuống ở sau sống lưng. Mặt cô thon thon, bầu bầu với nước da trắng mịn màng. Đôi mắt của cô không to tròn nhưng nhìn rất hiền hậu và ấm cúng. Em ấn tượng nhất là giọng nói trầm ấm, dịu nhẹ đi liền với nụ cười thật tươi, hoàn toàn có thể xoa dịu đi bao nhiêu stress ở trong lòng. Đôi bàn tay cô thon và dài, mỗi lần cô cầm phấn viết lên mục giảng thì cô đưa nhanh thoăn thoắt nhưng nét chữ thanh đậm vẫn rất đậm và đều. Cô nắn nót từng chữ để hoàn toàn có thể mang đến con chữ đẹp nhất cho học viên. Cô rất ân cần và chu đáo so với học viên, không phân biệt bạn nào với bạn nào. Ai cũng được cô đối xử rất tốt với nhau. Đối với những bạn nghịch ngợm thì cô ân cần chỉ bảo nhẹ nhàng và mang đến cảm xúc tự do. Còn so với những bạn siêng năng thì cô yêu quý hết mực và động viên những em học tập thật tốt. Hằng ngày cô vẫn đi dạy trên chiếc xe máy màu đen, cô đi cũng rất chậm vì tính cô cẩn trọng. Mỗi lần cô cất giọng nói giảng bài, cả lớp đều im phăng phắc để nghe cô giảng. Cô được rất nhiều người yêu quý vì sự hòa đồng, thân thiện cũng như nhiệt tình với học viên. Giờ đây em không còn được học cô nữa nhưng em vẫn luôn nhớ về những lời cô dạy. Em hy vọng sẽ được gặp lại cô vào một ngày nào đó gần nhất. Để em hoàn toàn có thể hỏi cô rằng : “ Cô còn nhớ cô học trò này không cô ? ”

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 22

Em yêu quý cô giáo Hồng, người đã dạy dỗ em năm lớp ba nhất trong những thầy cô giáo đã từng dạy dỗ em. Năm nay cô Hồng đã bốn mươi tuổi nhưng trông cô còn rất trẻ. Dáng cô thon thả, bước tiến nhẹ nhàng mềm mịn và mượt mà. Mái tóc cô đen nháy thẳng xõa ngang vai nhìn cô rất xinh đẹp, tươi tắn. Cô có khuôn mặt trái xoan trắng hồng, đôi mắt to, đen láy như luôn cười với chúng em. Ánh mắt của cô luôn tràn trề sự ấm cúng yêu thương và sự đáng tin cậy dành cho chúng em. Những lúc cô cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, đều đặn cùng nụ cười hiền hậu, bao dung. Tính tình cô khi nào cũng vui tươi khi trò chuyện với chúng em, khi em mắc lỗi cô nghiêm khắc chỉ bảo để em sửa sai. Với em cô Hồng như một người mẹ, người cha luôn theo sát em rèn luyện em trở thành học viên chăm ngoan, học giỏi. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, truyền cảm, tiềm ẩn sự hấp dẫn chúng em vào những bài giảng. Cô đưa chúng em biết đi đến từ kiến thức và kỹ năng xung quanh đến những kỹ năng và kiến thức của xã hội. Từ đó, cô giống như cơn gió đưa chúng em đi đến tò mò những kỹ năng và kiến thức mới lạ đầy huyền bí để chúng em cùng suy ngẫm, cô trò cùng tìm giải thuật cho những huyền bí đó. Cô Hồng sống rất giản dị và đơn giản, cô luôn chăm sóc đến từng học viên trong lớp. Sự chăm sóc tỉ mỉ của cô đã dìu dắt chúng em trong vượt qua những khó khăn vất vả trong học tập. Em luôn nhớ đến cô bằng tình cảm yêu quý, kính phục. Em tự hứa với bản thân khi nào cũng nỗ lực ngoan ngoãn, học giỏi để xứng danh là học viên của cô.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 23

Mấy năm rồi, em đã học qua nhiều thầy cô giáo, nhưng cô Phương Lan, người đã dạy em hồi lớp một – là em nhớ nhất. Cô có vóc người mảnh mai bé nhỏ, nước da trắng hồng. Ôm lấy khuôn mặt trái xoan của cô là một mái tóc đen mượt óng chuốt thả xuống ngang sống lưng. Mái tóc mà bất kỳ người bạn gái nào nhìn thấy cũng ao ước. Dưới cặp lông mày lá liễu tự nhiên là đôi mắt đen tròn mở to ấm cúng luôn tỏ ra cái nhìn âu yếm. Mỗi khi có điều chi vui mắt là cô hé nụ cười tươi, cho thấy hàm răng trắng bóng đều đặn sau đôi môi đỏ thắm. Nụ cười tươi tắn ấy càng làm cho khuôn mặt của cô tươi tắn hơn. Hàng ngày, đến lớp, cô chỉ mặc áo dài trắng. Nhìn cô trẻ như một giáo sinh mới ra trường. Trên lớp, mỗi lần có giảng bài là chúng em ngồi chú ý để lắng nghe. Giọng nói của cô thật trầm ấm và truyền cảm làm thế nào, đặc biệt quan trọng là những khi cô đọc thơ hay kể chuyện. Khi giảng bài, chỗ nào chúng em chưa hiểu thật cặn kẽ, mạnh dạn hỏi, cô đều tận tình giảng lại từng li từng tí, giúp chúng em nhớ luôn bài học kinh nghiệm tại lớp, em khắc ghi mãi hình ảnh ngày tiên phong đến lớp, cô dắt em vào tận chỗ ngồi, âu yếm dặn dò. Giờ tập viết, đã biết bao lần cô dịu dàng êm ả cầm tay chúng em và những bạn trong từng nét chữ đầu ngượng ngập trên trang giấy mới. Cũng chính cô đã đọc đi đọc lại nhiều lần để chúng em bắt chước đọc cho khỏi ngọng nghịu. Cả năm, hôm nào hết giờ học, cô cũng đưa chúng em qua hẳn bên đường rồi mới yên tâm quay về nhà. Cô Phương Lan là cô giáo tiên phong của em. “ Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương ”. Mai này lớn khôn, dù làm gì, sống ở đâu, em vẫn không thể nào quên được mái trường quen thuộc này, nơi có cô thầy khác nữa đã hết lòng, rất là dìu dắt em nên người.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 24

Cứ mỗi năm em đều được học với một thầy hoặc một cô giáo. Mỗi thầy cô đều để lại cho em những ấn tượng đẹp. Nhưng có lẽ rằng năm học lớp Năm này, cô giáo Thương đã để lại cho tuổi thơ của em những ấn tượng xinh xắn nhất dưới mái trường Tiểu học quê em. Cô có dáng người thon thả mà một số ít thầy giáo ở trường em thường nói là dáng người mẫu. Em không biết đúng mực cô cao bao nhiêu, chỉ đoán chừng một mét sáu mươi trở lên. Nước da trắng hồng, mái tóc đen mượt, ống ả luôn được buông xuống quá vai. Thỉnh thoảng, những làn gió mát thổi qua làm những gợn mây trên mái tóc thề ấy bồnh bềnh nhấp nhô như sóng gợn. Đôi mắt cô to và đen lay láy ấn dưới cặp lòng mày thanh mịn. Em cứ tưởng như khi nào cô cũng trang điểm, nhưng kì thực không phải. Khuôn mặt trắng mịn như được thoa một lớp phấn hồng ấy là trời phú cho cô Thương của em đấy. Vẻ đẹp xuân xanh ấy của cô được nụ cười luôn nở trên đôi môi hồng tươi mỗi khi tiếp xúc với mọi người, càng tôn thêm vẻ đẹp lộng lẫy của cô. Có lẽ cô thích màu trắng bởi hàng ngày cô đến lớp thường là những chiếc áo dài màu mây của tuổi học trò, trắng trong như tuổi thơ của chúng em vậy. Mỗi lần tiếp xúc với mọi người hay giảng bài cho chúng em nghe, khi nào cô cũng êm ả dịu dàng, nhỏ nhẹ, tạo sự quan tâm ở người nghe bằng cả cử chỉ, ánh mắt và nụ cười. Có lẽ nhờ những yếu tố ấy mà chúng em trong suốt cả buổi học luôn chú ý vào bài học kinh nghiệm không một chút ít lơ đễnh. Từ khi học cô cho đến giờ đây chưa một lần em thấy cô em cáu giận với ai khi nào, Cũng có vài buổi học, có những bạn quá ham chơi không thuộc bài, cô chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Cô bao dung và độ lượng lắm ! Tất cả những bạn trong lớp em ai cũng mến cô, thương cô. Giờ ra chơi, chúng em thường quây quần bên cô nghe cô kể chuyện. Những câu truyện mà cô kể cho chúng em nghe đều là những kỉ niệm xinh xắn của tuổi học trò và những kinh nghiệm tay nghề quý báu trong học tập mà cô đã từng trải qua để tuổi nhỏ chúng em học theo. Thương cô, mỗi chúng em đều có ý thức trong học tập và rèn luyện. Trong kiểm tra chất lượng giữa kì I vừa mới qua, lớp em đạt giải Nhất toàn trường. Hôm hoạt động và sinh hoạt lớp, cô nói : “ Cô cám ơn tổng thể những em, những em đã Tặng cho cô một phần quà lớn nhất chúc mừng cô vào ngày Nhà giáo Nước Ta 20 — 11. Cô mong thi học kì I sắp tới lớp ta vẫn giữ được thành tích này để đạt thương hiệu “ Lớp về đích tiên phong ” trong trào lưu thi đua “ Hai giỏi ” của trường ”. Đối với em, cô Thương là hình ảnh tuyệt vời nhất để lại những ấn tượng đẹp tươi và thâm thúy nhất trong tuổi thơ của mình. Cô là người mẹ thứ hai của em.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 25

Công cha, áo mẹ, chữ thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh

Từ xưa tới nay, câu ca dao này vẫn được truyền từ đời này sang đời khác, nghề giáo đã vận dụng câu ca dao này vào bài giảng. Ở trường em đang học cũng thế. Trong những thầy cô giáo đã dạy em thì cô Kiều là người mà em yêu dấu nhất. Mỗi tiết học đều vang lên giọng nói âu yếm của cô : “ Có em nào chưa hiểu bài không ” ? Câu nói đó thật ấm cúng biết dường nào. Cô Kiều năm nay 40 tuổi. Thân hình khá cân đối với tà áo dài cô thường mặc mỗi khi đến lớp. Nhờ mang đôi giày cao gót màu đen bóng nên trông cô cao hơn, đẹp mắt hơn. Mái tóc cô dài, đen mượt và luôn được buộc cao ngăn nắp. Khuôn mặt hình trái xoan, nổ bật với làn da trắng. Mặc dù không cần phấn son nhưng mặt cô vẫn xinh đẹp và hiền hậu quái gở. Đó là khuôn mặt hiền lành và được pha lẫn nét khôi hài. Vầng trán hơi cao để lộ sự mưu trí với khí chất của một người giáo đã luôn khiến chúng em yêu thương và khâm phục hơn. Đôi mắt sáng thường biến hóa trông như một nhà ảo thuật. Khi vui đôi mắt ấy thường ánh lên những tia sáng niềm hạnh phúc khi chúng em được điểm trên cao. Khi bạn nào không tập trung chuyên sâu học thì nó trở nên nghiêm nghị thật khó tả. Cô chỉ nhìn thôi cũng đủ để cả lớp lạng lẽ một cách nặng nề. Giọng nói lúc trầm, lúc bổng, lúc nhanh, lúc chậm của cô đã hấp dẫn chúng em vào quốc tế kỹ năng và kiến thức của cô – một quốc tế vẫn còn nhiều huyền bí đang chờ đón chúng em tò mò. Cô rất hay cười, nụ cười tươi tắn và rạng rỡ như hoa. Cô nhìn càng hấp dẫn hơn bởi hàm răng đều như những hạt bắp và trắng như muối biển. Cô rất thân thiện với học viên. Cô luôn công minh giữa bạn giỏi và bạn yếu. Cô giảng dạy rất tận tình và chu đáo. Những phần nào khó, cô thường gợi mở những câu hỏi nhỏ giúp chúng em phát biểu và tìm hiểu và khám phá bài một cách thuận tiện hơn. Cô hướng dẫn cho chúng em viết từng nét chữ. Mỗi khi cô kể chuyện hay đọc thơ, chúng em đều chú ý lắng nghe. Cô luôn hết lòng trợ giúp những thầy cô đồng nghiệp cùng dạy tốt. Cô là một giáo viên gương mẫu nên được toàn bộ học viên chúng em yêu dấu. Chúng em cũng rất vui khi học với cô. Học với cô thật thích biết bao. Em rất yêu quý cô Kiều. Mặc dù giờ đây không còn học với cô nữa nhưng em luôn kính trọng và biết ơn cô. Em sẽ ghi nhớ lời cô dạy và cố gắng nỗ lực học thật giỏi để không phụ lòng cô.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 26

“ Cô giáo em người xinh xinh, cô hay cười mắt cô lộng lẫy …. ” Trên đài phát thanh mần nin thiếu nhi, giai điệu bài hát quen thuộc chợt vang lên khiến em liên tưởng tới hình ảnh cô Nhã – cô giáo lớp một của em. Cô là người đã dạy dỗ em và để lại cho em nhiều ấn tượng lẫn tình cảm tốt đẹp nhất. Trong ký ức của em, cô Open đẹp như một nàng tiên. Buổi sáng mùa thu năm lớp một, lần tiên phong em được mẹ dẫn đến mái trường tiểu học than yêu. Cảnh vật to lớn, lạ lẫm và dòng người sinh động, những khuôn mặt không quen khiến em sợ hãi núp sau sống lưng mẹ. Cô bước đến trong bộ áo dài màu tím mộng mơ, duyên dáng. Mái tóc dài đen mượt buông xuống bờ vai mảnh mai như thác nước. Khuôn mặt trái xoan thanh tú lấp lánh lung linh ánh mắt dịu dàng êm ả. Đôi mắt to, đen láy, trong veo như nước hồ mùa thu. Sống mũi cao càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Cô đưa ánh mắt thân thiện nhìn mẹ em, đôi môi hồng chúm chím hơi mỉm cười rồi nhìn em với ánh mắt thân thiện, yêu thương. Đôi bàn tay trắng, thon như búp măng của cô đưa ra trước mắt em, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay em, giọng cô vang lên trong trẻo : “ Gia Linh phải không ? Con vào lớp cùng cô nhé, những bạn đang đợi con đến để cùng chung vui đấy. ” Giọng nói ấy như có một sức hút lạ kì, em ngơ ngẩn đi theo cô vào lớp học. Đó là kỉ niệm tiên phong đầy ấm cúng về cô, là ấn tượng sâu đậm mà đến ngày hôm nay, em vẫn luôn ghi nhớ. Cô trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp một của em, trở thành người tiên phong thân mật với em trong những ngày tiên phong tới lớp. Tính cách cô cũng hệt như tên Thanh Nhã của cô. Cô hiền dịu, nhã nhặn và khôn khéo. Những giờ học căng thẳng mệt mỏi, cô đều tinh ý phát hiện bạn nào tập trung chuyên sâu, bạn nào buồn ngủ. Sau đó cô sẽ kể những câu truyện nhỏ, nhưng vui rồi rút ra bài học kinh nghiệm đơn thuần cho chúng em. Đứa nào cũng chú ý nghe, tỉnh táo và hứng thú hẳn. Sau mỗi giờ học của cô, chúng em lại có được một bài học kinh nghiệm quý giá về khoe với cha mẹ. Khi thì là câu truyện về sự gan góc, khi thì là trung thực, bao dung, khi khác lại là yêu thương, sẻ chia, chịu khó, … Cô dạy chúng em từng nét chữ tiên phong, từng phép toán đơn thuần và dạy chúng em cả những bài học kinh nghiệm đạo lí làm người. Khi ấy, mới khởi đầu đi học, lũ chúng em còn nhiều kinh ngạc, thường mắc lỗi. Nhưng chưa khi nào cô nặng lời trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng chỉ ra cái đúng cái sai, phải trái cho chúng em hiểu rồi nhẹ nhàng xoa đầu, động viên, ánh mắt cô đầy yêu thương và tin cậy, truyền cho chúng em sức mạnh để thay thế sửa chữa, trở nên tốt đẹp hơn. Sinh nhật ai trong lớp cô cũng nhớ và tự tay chuẩn bị sẵn sàng những món quà nho nhỏ. Có lần em bị ốm, cô còn tìm đến tận nhà, thăm hỏi động viên và giảng lại bài học kinh nghiệm trên lớp cho em, sợ em không theo kịp những bạn trên lớp. Bố mẹ em và cha mẹ khác rất quý mến và kính trọng cô, cảm ơn cô dạy dỗ lũ trẻ con chúng em chu đáo. Chính nhờ có cô, chúng em có được những năm tháng đầu tại trường tiểu học đẹp và đáng nhớ biết bao. Hôm chia tay cô, cô ôm từng đứa, dặn dò mà đứa nào cũng vùi vào lòng cô, bùi ngùi, nức nở. Thời gian trôi qua, thoáng chốc em đã trở thành học viên lớp năm, sắp phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu này. Nhưng trong hồi ức của em, những kỉ niệm đẹp về cô Thanh Nhã vẫn vẹn nguyên, giống như động lực giúp em nỗ lực, cố gắng nỗ lực để không phụ lòng cha mẹ, không phụ niềm tin và tình cảm của cô rất lâu rồi.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 27

Các bạn học thông thường đến trường vì được đi dạo, được gặp bạn hữu. Còn tôi, tôi thấy việc đi học thật niềm hạnh phúc, bởi ở đó có một người tôi luôn muốn gặp : cô Hà, cô giáo của tôi. Cô là cô giáo dạy môn Tiếng Việt của tôi năm lớp 4, và cũng là chủ nhiệm của lớp tôi. Ở tuổi 25, cô tôi mang vừa đủ những phẩm chất của một cô giáo. Từ xa, hoàn toàn có thể nhận ra cô qua hình người con gái với chiếc xe đạp điện xanh lam trong tà áo dài trắng và mái tóc dài mượt mà thả đến qua vai. Cô không cao, dáng người mảnh mai. Gương mặt trái xoan, thanh tú của cô với nụ cười dịu hiền, tỏa nắng luôn tạo thiện cảm và niềm tin cho người đối lập ngay từ lần gặp tiên phong. Mọi người đều khen mắt cô rất đẹp ! Đôi mắt cô nằm dưới lông mày thanh thanh, luôn lộng lẫy và tinh anh. Ở đó ánh lên điều gì tươi đẹp, tốt đẹp và bình yên. Nhưng tôi yêu nhất, không phải dáng người xinh đẹp, không phải khuôn mặt thanh tú mà là giọng nói của cô. Giọng cô êm ả dịu dàng, trầm ấm khi dặn dò học viên, trong trẻo khi giảng bài cho chúng tôi nghe. Những bài chúng tôi không muốn học hay không hiểu, đã có giọng nói truyền cảm của cô tiếp thêm động lực, lấy lại hứng khởi để tiếp thu bài tốt nhất. Thỉnh thoảng, cô còn đổi chiêu thức dạy học bằng cách hát cho chúng tôi nghe. Lũ học viên lại bị say đắm vào lời hát ngọt ngào, vào quốc tế lời ca như mơ. Chúng tôi thường tự hỏi : “ Cô hát hay như vậy, sao không làm ca sĩ nhỉ ? ” Nhưng có lẽ rằng tôi cũng hiểu phần nào lí do. Bởi cô rất yêu nghề giáo, yêu chúng tôi. Cô từng nói như thế. Cô bảo : “ Đi dạy, vừa được hát, vừa được nhìn thấy học viên, không phải vui hơn sao ? ”. Mới về trường, cô là cô giáo tươi tắn và năng động nhất. Cô luôn mỉm cười với mọi người, nhiệt tình hỏi thăm và trợ giúp những thầy cô và những bạn học viên. Chẳng bao giờ thấy cô nổi giận với ai cả, cô không tị nạnh hay đố kị với người khác. Cô chỉ hơi buồn khi mình không dạy cho học viên làm tốt được. Một khi đã được giao trách nhiệm, cô luôn cố gắng nỗ lực triển khai xong nhanh nhất. Tính cách vui nhộn, năng động của cô tạo ra những game show, những hoạt động giải trí để chúng tôi tự tìm hiểu và khám phá bài học kinh nghiệm. Vì thế trong giờ Tiếng Việt, chưa khi nào lũ học viên chúng tôi biết buồn chán là gì. Với tôi, cô không chỉ là một cô giáo hoàn hảo nhất, còn là người mẹ thứ hai của tôi. Bố mẹ tôi đi công tác làm việc xa nhà, tôi sống cùng với bà ngoại. Tôi không ghen tị với đám bạn có cha mẹ đón về, vì tôi đã có cô đưa về rồi. Tôi thích ngồi phía sau xe cô, nhìn mọi thứ và nghe cô kể chuyện. Cô kể chuyện về cô, về bài học kinh nghiệm. Tôi học được từ cô biết yêu thương mọi người, biết ơn cha mẹ vì đã khó khăn vất vả cực nhọc nuôi nấng tôi. Lên lớp 5, tôi không còn được học cô nữa. Nhưng chiếc xe xanh vẫn chở tôi về mỗi ngày. Và tình cảm của tôi dành cho cô không sẽ đầy theo những ngày tháng ấy.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 28

“ Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo, khi đến trường cô giáo như mẹ hiền … ” Cô giáo như người mẹ thứ hai chăm nom, dạy bảo mỗi học trò thành người. Em rất yêu quý cô Hương – cô giáo chủ nhiệm lớp em. Cô Hương năm nay đã ngoài ba mươi tuổi nhưng trông cô vẫn còn trẻ và xinh lắm. Cô có dáng người dong dỏng cao gầy. Mỗi sáng thứ Hai đến trường, trông cô đều rất duyên dáng trong chiếc áo dài thướt tha. Mái tóc cô óng mượt, suôn dài, đen nhánh được xõa ngang vai. Mỗi khi cô đi lại, mái tóc ấy lại tỏa ra mùi hương bưởi thanh thanh, thoang thoảng. Em rất thích mùi hương ấy, mùi hương quen thuộc như mùi hương tóc mẹ khiến nó in sâu vào trí nhớ em tự khi nào không hay. Nước da cô ko trắng mịn mà ngăm ngăm đen. Có lẽ vì nắng gió bụi đời trong hành trình dài mưu sinh khó khăn vất vả đã biến nước da trắng hồng chuyển sang sạm đen như vậy. Đôi mắt cô dễ gây thiện cảm cho người đối lập. Đôi mắt ấy khi nào cũng ánh lên những cái nhìn thân thiện với người xung quanh, những cái nhìn trìu mến yêu thương với học trò. Cô Hương ở cùng xóm em, nhà em cũng gần nhà cô nữa. Hồi bé, em hay được mẹ cho sang nhà cô để cô dạy viết mỗi độ hè rảnh rỗi. Những cái nắm tay tiên phong, những con chữ lần đầu được hình thành, chính là nhờ cô Hương. Em thích giọng nói của cô lắm. Giọng cô trong trẻo, thanh, thuận tiện in sâu vào trí nhớ em. Bởi vậy, em thích được nghe cô giảng bài lắm. Không hiểu sao em luôn bị hấp dẫn vào lời giảng của cô. Lên lớp Năm, cô là cô giáo chủ nhiệm lớp em. Cô không quá hiền nhưng cũng không quá nghiêm khắc. Mỗi khi bạn nào mắc lỗi, cô không đánh chửi mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, chỉ ra lỗi sai và hướng tới bài học kinh nghiệm đúng. Cô cũng hay mang bánh kẹo ở nhà tới lớp cho học trò, tổ chức triển khai cho lớp những bữa liên hoan nho nhỏ. Em rất yêu quý cô Hương. Em hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô đã dành cho bọn em.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 29

Mỗi người từng bước từng bước chinh phục được con đường tri thức không chỉ bằng sự nỗ lực của chính mình mà trước hết là sự dìu dắt của những người thầy người cô. Cô Hạnh là một trong những người lái đò đã dạy dỗ và bảo ban em rất nhiều. Ngày ngày được nhìn thấy cô trên bục giảng nên bóng hình cô đã in sâu vào tâm lý em. Cô năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn toát ra nét tươi tắn và rạng ngời. Chúng em hay đoán hồi thiếu nữ cô hẳn rất xinh đẹp. Ấn tượng tiên phong của e khi gặp cô chính là sự duyên dáng, tỉnh bơ biểu lộ từ hành vi, cử chỉ, giọng nói. Cô có dáng người thanh mảnh, cân đối. Cô không quá cao, khi đi giày thì hình dáng trở nên hòa giải và vừa khít. Nước da cô trắng hồng, tràn trề sức sống. Mỗi khi đến trường, phục trang cô hay mặc nhất là áo dài. Đó là những chiếc áo dài chính cô đặt may, không quá cầu kỳ nhưng lịch sự, thanh nhã, tôn lên đường nét và vẻ đẹp của cô. Cô đi rất chậm rãi, khoan thai, không việc gì hoàn toàn có thể làm cô hấp tấp vội vàng cả. Bởi vậy hình ảnh cô mặc áo dài với tà áo bay bay và bước tiến trên sân trường là kí ức khó quên với mỗi học viên của cô. Khuôn mặt cô hình trái xoan với hai gò má đầy đặn. Dù phải đeo kính nhưng cặp kính cũng không che được sự ấm cúng, thánh thiện trong đôi mắt cô. Khi giảng bài cho học viên, đôi mắt ấy tràn trề nhiệt huyết, say sưa. Thỉnh thoảng cô nhìn về phía em như muốn hỏi em có hiểu bài không. Em thấy được khát khao muốn truyền đạt thật nhiều tri thức cho học trò trong đôi mắt ấy. Cô hay cười, nụ cười tươi tắn và rạng rỡ, cùng với hàm răng đều tăm tắp. Nhưng mỗi khi cười cô lại để lộ vết chân chim trên khóe mắt. Mái tóc cô dài đến ngang sống lưng, đen nhánh, luôn được giữ thẳng và mềm mại và mượt mà. Cô thích mái tóc như vậy vì đó là vẻ đẹp truyền thống cuội nguồn của người phụ nữ Việt. Đôi bàn tay cô gầy, lộ rõ những đường gân. Nó còn có đôi phần thô ráp vì ngoài là một cô giáo, cô cũng là một người mẹ, người vợ và người con. Bàn tay ấy đã cầm phấn viết bảng mấy chục năm, đã động viên vỗ về mỗi khi chúng em buồn bã, yếu ớt hay stress. Giọng cô lúc trầm lúc bổng theo nhịp điệu của bài giảng, đầy sức hấp dẫn. Cô dạy môn Ngữ Văn và là giáo viên chủ nhiệm nên ngoài những bài giảng hữu dụng, cô còn là một người bạn, người mẹ, người đi trước truyền dạy cho chúng em những bài học kinh nghiệm đời sống.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 30

Thời học viên cắp sách đến trường, tất cả chúng ta luôn coi những người thầy, người cô là những người cha, người mẹ thứ hai trong cuộc sống của mình. Với tôi, cô Huyền chính là người mẹ thứ hai của tôi. Coi Huyền chắc cũng trạc tuổi mẹ của tôi thôi. Dáng người cô tuy không cao nhưng bù lại rất cân đối. Làn da của cô rất trắng và mở màn điểm những chấm tàn nhang, đó là tín hiệu của thời hạn đã in hằn. Gương mặt cô tròn và phúc hậu với ánh nhìn tràn ngập yêu thương mà cô đã dành cho lũ học viên chúng tôi. Mỗi khi có điều gì vui, cô lại nở nụ cười như ánh nắng mùa xuân, khi ấy những nếp nhăn trên khoé mắt cô cũng dãn ra. Mái tóc xoăn nhẹ đã điểm những sợi bạc. Bạc vì bụi phấn hay bạc vì thời hạn, hay còn bạc vì những lo toan cô dành cho những đứa con và cả cho lũ học viên ? Hình như là toàn bộ ! Cô Huyền hiền lắm. Mỗi khi chúng tôi không thuộc bài, mỗi khi chúng tôi đi học muộn hay một lỗi sai nào đó, cô đều nhẹ nhàng nhắc nhở và chỉ ra hướng khắc phục để lần sau không lặp lại. Khi cả lớp mắc lỗi sai, chúng tôi đều tự giác nhận lỗi của mình, để cô không lo ngại. Mỗi khi có ai đó xin nghỉ ốm, cô hỏi thăm tình hình nữa. Khi trời trở lạnh mà thấy chúng tôi mặc đồ không ấm cúng, cô lại nhắc nhở để chúng tôi không bị ốm. Những cử chỉ, nhưng chăm sóc cô dành cho chúng tôi, dù rất nhỏ thôi nhưng chúng tôi luôn khắc ghi thật sâu trong trái tim của mình … Mỗi lần lớp tôi thi có ai được điểm trên cao, cuối năm có những ai được thương hiệu học viên giỏi, cô lại ý kiến đề nghị những bậc cha mẹ thưởng để động viên, khuyến khích chúng tôi nỗ lực nhiều hơn trong học tập. Biển học là bát ngát trong có kỹ năng và kiến thức sách vở tuy quan trọng nhưng chúng tôi cũng rất cần đến kỹ năng và kiến thức từ đời sống. Cô không chỉ dạy chúng tôi kỹ năng và kiến thức về môn học mà còn dạy bài học kinh nghiệm làm người, dạy cách đối nhân xử thế … Tôi vẫn tin rằng mỗi người tất cả chúng ta gặp giữa cuộc sống này là một nhân duyên, một hạnh ngộ. Gặp cô, đó là một điều kì diệu của đời sống. Tôi mãi trân trọng, yêu dấu cô …

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 31

Ở trường, ngoài những người bạn, người mà em thân thiện nhất là cô Lan – cô giáo chủ nhiệm của em. Cô như người mẹ hiền thứ hai của em vậy, người mà em hoàn toàn có thể san sẻ mọi điều, người luôn động viên và cho em những lời khuyên quý giá. Cô giáo em năm nay tròn 30 tuổi, dáng người cao và gầy. Cô có mái tóc dài và đen óng như mái tóc mẹ. Khi đến trường, cô hay quấn tóc lên ngăn nắp bằng một cây châm gỗ đơn thuần. Với khuôn mặt trái xoan và nước da trắng hồng, trông cô thật thanh tú và tươi tắn. Em rất thích nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt thật đẹp và luôn ấm cúng nhìn chúng em. Chiếc mũi cao và nhỏ, hai hàng lông mày có dáng rất đẹp, điểm đặc biệt quan trọng lôi cuốn mọi người ở cô là nụ cười tươi đầy thiện cảm, mỗi khi cô cười để lộ hàm răng trắng đều thẳng tắp. Khi đến trường, cô ăn mặc đơn giản và giản dị, quần Jean và chiếc áo sơ mi không quá cầu kỳ, nhìn cô khi nào cũng thật thanh thoát và hiền dịu. Cô giảng bài rất hay và dễ hiểu, mỗi giờ học của cô luôn thật mê hoặc với những game show trí tuệ để chúng em nhớ kỹ năng và kiến thức thuận tiện hơn. Chữ cô rất đẹp, những con chữ tròn và đều trên tấm bảng đen luôn làm chúng em cảm thán. Bàn tay cô thon và dài, đậm tô từng nét chữ đầy phát minh sáng tạo và thích mắt. Cô đẹp nhất là khi đứng trên bục giảng, khi ấy, cô sống toàn tâm toàn ý với nghề của mình, truyền dạy cho chúng em những kiến thức và kỹ năng hữu dụng, cô luôn có cách giảng bài thật tự nhiên và phát minh sáng tạo. Với mỗi học viên trong lớp, cô đều chăm sóc tận tình, đến chỗ từng bạn để theo dõi quy trình học tập và giúp sức chúng em có được điều kiện kèm theo học tập tốt nhất. Không chỉ trong học tập, cô cũng rất chăm sóc đến mái ấm gia đình của chúng em, một lần mẹ em bị ốm, cô đã đến tận nhà hỏi thăm và tận tình trợ giúp, mọi người ai cũng yêu quí và tin cậy cô. Cô là một cô giáo trẻ đầy nhiệt huyết với nghề, với học viên. Em rất yêu quý cô, nhờ có cô, những đứa học trò như chúng em mới hoàn toàn có thể trưởng thành hơn và được học cách làm người, cách làm một công dân tốt.

Tả cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 32

Suốt 5 năm học vừa qua em được học nhiều cô giáo, cô giáo nào em cũng đều yêu quý. Thế nhưng, cô giáo mà em yêu quý nhất chính là cô giáo chủ nhiệm của em năm lớp 5 này.
Cô giáo của em năm nay mới hơn 30 tuổi nên nhìn cô còn rất trẻ. Dáng người cô thon thả, duyên dáng. Em thích nhất mỗi lần cô cười vì để lộ ra hai má lúm đồng tiền rất duyên. Cô có làn da trắng hồng và mái tóc đen óng ả. Đôi mắt cô to như mắt bồ câu với lông mi cong vút. Cô để mái tóc dài, đen bóng dài đến giữa lưng. Mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh càng khiến cô trở nên duyên dáng hơn. Mỗi khi cô nhìn chúng em, đôi mắt của cô thể hiện rõ tình yêu thương. Cô lúc nào cũng coi chúng em như con của mình. Còn chúng em thì luôn coi cô như mẹ hiền.

Em thích nhất là những tiết dạy của cô. Giọng nói của cô ấm áp, truyền cảm khiến chúng em bị cuốn hút vào bài giảng. Em thích nghe cô đọc thơ, lúc ấy giọng nói của cô càng trở nên trầm ấm. Nhưng khi chúng em mắc lỗi cô cũng vô cùng nghiêm khắc. Sự nghiêm khắc của cô khiến chúng em có ý thức hơn, có trách nhiệm hơn với việc học của chính mình.

Năm nay đã là năm cuối cấp. Sang năm em sẽ không được học cô nữa nhưng hình ảnh về cô sẽ luôn ở trong tâm lý em. Đăng bởi : Monica. vn Chuyên mục : Giáo dục đào tạo Lớp 5

Source: https://nhacchuong.net
Category: Bảng xếp hạng nhạc chuông

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (No Ratings Yet)
Loading...

Trả lời

Liên hệ với chúng tôi

Some text some message..
Link xoilac 1 anstad.com, Link xoilac 2 sosmap.net, Link xoilac 3 cultureandyouth.org, Link xoilac 4 xoilac1.site, Link xoilac 5 phongkhamago.com, Link xoilac 6 myphamtocso1.com, Link xoilac 7 greenparkhadong.com, Link xoilac 8 xmx21.com, Link 6686 design 686.design, Link 6686 blog 6686.blog, Link 6686 express 6686.express,