Lời bài hát “Diễm Xưa” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn bản chuẩn nhất

Lời bài hát Diễm Xưa ca tụng vẻ đẹp cổ kính của kinh thành Huế, đó là khung cảnh mưa bay trên tầng tháp cổ, là hình ảnh của dòng sông Hương thơ mộng, xanh mát mà huyền hoặc. Với năng lực sử dụng từ ngữ vô cùng linh động của nhạc sĩ Trình Công Sơn, bài hát Diễm Xưa đã vẽ lên bức tranh về Huế mang vẻ đẹp nguyên sơ, đầy ma mị hấp dẫn mọi hành khách. Ngoài tình yêu với Huế, lời bài hát Diễm Xưa còn biểu lộ tình yêu của người nhạc sĩ với Diễm – một cô gái Huế đẹp người, đẹp nết, dung hạnh thùy mị. Là những cảm hứng xuất phát từ trái tim của kẻ si tình dành cho người con gái thầm thương trộm nhớ.

Bài hát Diễm Xưa là một trong số những ca khúc kinh điển của Trịnh Công Sơn, dù đã có tuổi đời rất lâu nhưng ca khúc này chưa khi nào hết “hot” với người yêu nhạc.

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn kể về bài hát Diễm Xưa

Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt để đến Trường Đại học Văn khoa ở Huế. Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái ấy vẫn đi qua dưới những vòm cây long não. Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những mùa nắng, ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế, người con gái ấy đi qua nhạt nhòa trong mưa giữa hai hàng cây long não u ám và đen tối … Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường. Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng hình ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến phương tiện đi lại có máy nổ và có vận tốc chóng mặt như giờ đây. Trừ những người ở quá xa phải đi xe đạp điện, còn lại đa phần cứ đến trường bằng những bước tiến từ tốn hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy bí mật trong lòng, mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho nhiều người hoặc chỉ cho một người thì có quan trọng gì đâu. Những bước chân ấy từ mọi phía đổ về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, nhiều lúc lại quá cũ kỹ. Đi để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thì giờ nhìn ngắm trời đất, sông nước và hoa lá vạn vật thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, muối, mù u và một dòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn thanh khiết. Huế nhờ vậy không khi nào cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, đền đài, lăng tẩm khiến con người dễ có một hoài niệm man mác về quá khứ hơn và một phần nào cũng cứu rỗi cho con người ta khỏi vành đai tục lụy. Và từ đó Huế đã hình thành cho riêng mình một khoảng trống riêng, một quốc tế riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và tham vọng những cõi trời đất như không có thực. Nhưng thật sự thực và mơ là gì ? Thật ra, nói cho cùng, cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời, khá lâu bền hơn, những con người lớn lên trong thành phố nhỏ xíu đó đã dệt gấm thiêu hoa những giấc mơ, giấc mộng của mình. Đó cũng là thời hạn mà mỗi sớm tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong khoảng trống, chuyền đi trên dòng sông để đến với từng căn nhà khép hờ hay đang đóng kín cửa. Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ người không còn cảm xúc về thời hạn. Một thứ thời hạn không bóng hình, không sắc tố. Chỉ có cái chết của những người già, vào mùa đông giá rét, mới làm sực tỉnh và bỗng chốc nhận ra lời nói thủ thỉ của lăng miếu, bia mộ ở những vùng đồi núi chung quanh. Trong khoảng trống tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu thoang thoáng liêu trai, người con gái ấy vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Đi đến trường mà đôi lúc có vẻ như đi đến một nơi vô định. Định hướng mà không khuynh hướng chính bới những bước chân ngày nào ấy có vẻ như đang phiêu bồng trên một đám mây hoang lạc của giấc mơ. Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt, để sau cuối đến một nơi hò hẹn. Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong khoảng trống liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường. Giấc mơ liêu trai nào cũng sẽ không có thực và sẽ biến mất đi. Người con gái đi qua những hàng cây long não giờ đây đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là ” Diễm của những rất lâu rồi “.

Lời bài hát

Lời bài hát Diễm Xưa chính xác nhất

Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ

Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua Trên bước chân em bí mật lá đổ Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa Chiều nay còn mưa sao em không lại Nhỡ mai trong cơn đau vùi Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau Bước chân em xin về mau Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động Làm sao em biết bia đá không đau Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng Để người phiêu lãng quên mình lãng du Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

Hợp âm bài hát Diễm Xưa

Lời bài hát

Chúc các bạn có những giờ phút thư giãn và hát hết mình với lời bài hát Diễm Xưa – sáng tác nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

https://nhacchuong.net/

Vân Anh

Source: https://nhacchuong.net
Category: Bảng xếp hạng nhạc chuông

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (No Ratings Yet)
Loading...

Trả lời

Liên hệ với chúng tôi

Some text some message..
Link xoilac 1 anstad.com, Link xoilac 2 sosmap.net, Link xoilac 3 cultureandyouth.org, Link xoilac 4 xoilac1.site, Link xoilac 5 phongkhamago.com, Link xoilac 6 myphamtocso1.com, Link xoilac 7 greenparkhadong.com, Link xoilac 8 xmx21.com, Link 6686 design 686.design, Link 6686 blog 6686.blog, Link 6686 express 6686.express,