Ca sĩ Randy và bài hát “Nó” của nhạc sĩ Anh Bằng

Tên thật của nam ca sĩ hải ngoại Randy là Trần Quốc Tuấn, anh là con lai giữa một người cha Mỹ gốc Phi và một người mẹ Việt Nam. Những năm cuối thập niên 90, trong kí ức khán giả yêu nhạc Việt Nam vẫn còn nhớ câu hát: “Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ, tuổi ấu thơ đã mang nhiều nỗi lo…”, bài hát Nó (Anh Bằng) và âm nhạc đã thay đổi cuộc sống của Randy nhưng trong thâm tâm anh vẫn mong có ngày tìm lại người mẹ, người đã bỏ rơi mình trên đất Việt Nam. Bên người vợ thứ 3, Randy đã chia sẻ về những biến cố cuộc đời, quan điểm sống và hôn nhân

a
Ca sĩ  Randy

Má nuôi bán tôi với giá 3 cây vàng PV : – Randy vừa tìm lại được ngày sinh của mình ?

” Những năm thập niên 90 ấy, trào lưu Karaoke ở Mỹ rất nóng bỏng. Bạn bè nghe tôi hát Karaoke ở quán thấy hay nên khuyên tôi đi thi hát, thi lần đầu tôi được “ an ủi ”, lần thứ 2 được giải nhất. Tôi kể cho người ta nghe về cuộc sống của tôi, tuổi thơ của tôi. Anh Bằng viết nhạc và lời, mở màn vào : Thằng bé bí mật đi vào ngõ nhỏ ; Tuổi ấu thơ đã ma ng nhiều nỗi lo …, tôi đã bật khóc. ”

Randy: – Đó là ngày 25/1, đợt vừa rồi, tôi đã có dịp để tổ chức sinh nhật lần đầu tiên của đời mình tại phòng trà Tiếng Xưa, Đà Nẵng, nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Từ trước tới giờ, ở nước ngoài, tôi cũng có tổ chức sinh nhật nhưng đó không phải là ngày sinh thật của mình, tôi chỉ làm cho vui, cho anh em, họ hàng tụ tập lại và ăn một bữa ăn thật ngon. Còn ngày 25/1 vừa rồi là ngày thực sự ý nghĩa, tôi sinh ra và lớn lên tại Việt Nam mà chưa một lần, tôi biết được ngày sinh thật của mình.Trong bữa tiệc tại phòng trà này, tôi tổ chức một đêm nhạc, tôi có mời một số ca sĩ quen thân đến hát, bao nhiêu tiền thu được tôi gửi tặng các sơ ở cô nhi viện, nơi đã cưu mang tôi lúc tôi còn bé. Tổng cộng số tiền là 30 triệu 300 ngàn, trừ đi 5 triệu tiền trả cho phòng trà.

PV : – Từ đâu, anh tìm được ngày sinh của mình ? Randy : – Lúc má nuôi xin tôi về, tôi cũng chưa khi nào hỏi về ngày sinh cũng như xin tôi từ đâu nhưng nghe mấy người hàng xóm nói là tôi được đưa về từ cô nhi viện Thánh Tâm, TP. Đà Nẵng. Cái địa chỉ đó, tôi vẫn nhớ như in từ bé. Đợt vừa qua về Nước Ta, tôi lần theo địa chỉ cô nhi viện và gặp được mấy sơ ở đó, có những sơ đã từng chăm và ẵm tôi. Họ đã tìm và lần từ danh bạ, khi thấy tên : Trần Quốc Tuấn, sinh ngày 25/1/1971, sinh ra ở Bệnh viện Hải Châu, TP. Đà Nẵng – được đưa về Cẩm Hà, tôi mừng phát khóc. Tôi nhìn kĩ, có một số ít người thấy đề tên má ruột bên cạnh, còn tôi thì không, chỉ đề là con nuôi. Sau 1 tháng ở bệnh viện, 26/2, tôi được đưa cho cô nhi viện. Sau 4 năm, tôi được má nuôi xin về Cẩm Hà, đến năm 1983 thì tôi sang Mỹ theo trào lưu những đứa con lai được trở về đất cha, má nuôi bán tôi cho một người khác và tôi làm hồ sơ để sang Mỹ. Trong tôi vẫn luôn tin, chẳng có người mẹ nào lại hung tàn đến mức vứt bỏ con mình vào thời gian đó cả, nhưng hoàn toàn có thể do cuộc chiến tranh hoặc áp lực đè nén mái ấm gia đình mà mẹ buộc phải ma ng mình gửi vào cô nhi viện. Tôi không trách bà bởi tôi biết chắc bà cũng khổ tâm lắm khi buộc phải làm như vậy. PV : – Má nuôi anh bán anh … ? Randy : – Nhắc lại chuyện đó tôi cũng rất buồn và tủi thân, giờ lớn rồi, chuyện gì đã qua tôi cũng không muốn nhắc lại. Má nuôi tôi bán tôi với giá 3 cây vàng. PV : – Anh có bị ám ảnh bởi quá khứ ? Randy : – Có chứ, má nuôi đánh tôi ( vừa nói, Randy vừa đưa tay chỉ những vết sẹo trên mặt, mũi và trên đầu ), có lần má nuôi lấy dép nhựa và đánh tới tấp vào mặt. Nhưng khổ nhất, là cảm xúc được nỗi đau mình không được che chở, ôm ấp như những đứa trẻ khác. Những lúc đi ra đường, tôi còn bị lũ trẻ trong xóm trêu chọc và chế giễu. PV : – Chỉ vì anh độc lạ ? Randy : – Ừ, tôi là con lai mà, da tôi đen và xấu hơn lũ trẻ trong xóm. Họ không chơi với tôi và luôn chọc tôi. Lúc tôi rời Nước Ta, tôi không còn muốn quay lại bởi những sự ám ảnh, tôi cảm xúc như mình vừa rời xa một cơn ác mộng và không muốn tìm lại nữa. Đến năm 1990, đó là lần tiên phong tôi về Nước Ta, tôi lưu lại trong 2 tuần, bởi mong ước đưa những bạn bè lai còn kẹt lại sang đất cha. Tôi đã đấu tranh để những bạn bè lai được nhập quốc tịch mà không phải thi, bởi đơn thuần, chúng tôi là có cha là người Mỹ – chúng tôi về đất cha, cớ sao phải thi quốc tịch .PV : – Thế còn những lần sau về Nước Ta, anh còn ám ảnh quá khứ ? Randy : – Càng về sau, tôi càng thấy mình sai. Việt Nam đã cho tôi nhiều tình cảm, tôi cảm thấy những mất mát ngày xưa nay được bù đắp bởi người thân trong gia đình, tình nhân nhạc của tôi nên quá khứ cũng lui dần. Về Nước Ta, tôi cười nhiều hơn, đi đâu tôi cũng gặp những người bạn thương và mến tôi. Có lẽ ngày trước, sự tự ti và mặc cảm của tôi lớn quá nên không dám tiếp cận với mọi người nhiều, giờ đây thấy khác, chắc do tôi tự tin hơn ( cười ). Tôi viết bài Xuân này bên mẹ trong đĩa mới, đó là mẹ quê nhà vì tôi cảm nhận được sự ấm cúng mà không có có trong quá khứ. PV : – Còn ba nuôi của anh ? Randy : – Ông ấy là người tốt, khác hẳn với má nuôi. Ông ấy yêu thương, lo cho tôi cái ăn, cái mặc và động viên, lúc tôi bị trêu chọc. Trước lúc chết vì ung thư máu, ông ấy muốn ăn bún bò Huế, tôi đạp xe xuống phố cổ Hội An ( từ Cẩm Hà đi khoảng chừng 3 km ) mua cho ông ấy ăn. Ông ấy cũng muốn tôi bưng linh vị đi ra mồ nhưng má nuôi tôi không cho mà để cho một người cháu bưng. Có thể nghe lầm, nhìn lầm nhưng cảm xúc thì không lầm ! PV : – Anh có gặp lại má nuôi của anh ? Randy : – Từ lúc rời sang Mỹ, tôi thăm má nuôi 3 lần rồi. Bà ấy cũng đã 82 tuổi, cũng hay đau ốm. Gặp thì cũng chào hỏi thông thường thôi. Tôi qua thăm bà vì muốn thăm nhang cho ba nuôi. Ở đó, tôi còn có 1 người bạn, tôi xem anh ấy như ân nhân, anh Mười Mẫn, đó cũng là người bạn thân duy nhất của tôi từ bé vẫn sống ở đó. Có lần, tôi đi chăn bò, lúc đó chưa biết bơi, tôi té xuống nước và gặp lốc xoáy, Mười Mẫn nắm tay và giật tôi lên. Không có Mười Mẫn, chắc tôi chết rồi. PV : – Có vẻ, anh không tha thứ cho má nuôi ? Randy : – Tôi tha thứ nhưng để có tình cảm dạt dào dành cho bà thì không có. Tôi cảm thấy như thế là không tự nhiên. Ví dụ như có một người bạn, có lỗi với tôi, dù tha thứ nhưng bắt tôi phải thân thiện như lúc đầu thì không có. Từ nhỏ đến lớn, má nuôi của tôi không cho tôi cảm xúc được yêu thương thì giờ đây mà ôm ấp, yêu thương, trìu mến thì giả tạo quá. Tôi không ghét bà ấy nhưng thương thì chắc là không. Quan điểm sống của tôi là, tôi hoàn toàn có thể nghe lầm, hoàn toàn có thể nhìn lầm nhưng cảm xúc thì không khi nào lầm được. Tôi thường lấy cảm xúc của mình để thống kê giám sát đời sống.

PV: – Tìm được ngày sinh, anh có hi vọng tìm thấy mẹ?

Randy : – Mấy sơ ở cô nhi viện có hứa với tôi là sẽ lần tìm nhưng kẹt nỗi, mấy sơ gắn bó với tôi hồi bé, cũng đã già lắm rồi, trí nhớ không có còn minh mẫn, sơ mà chép bằng tay list trẻ nhỏ nhập cô nhi viện thời đó thì đã chết rồi. Tôi có gặp được sơ Diệu Thái, người hay ẵm tôi hồi bé nhưng thời quan đã quá lâu rồi, mọi thứ cũng nhoè nhoẹt lắm vì có hơn 30.000 trẻ nhỏ lai mồ côi mà. Khó lắm. Tôi có dự tính nhờ chương trình Như chưa hề có cuộc chia tay của truyền hình vì họ có mạng lưới tìm người thân trong gia đình rất tốt. Dù được hay không thì tôi vẫn quyết tâm đi tìm, tôi muốn có câu vấn đáp : Mẹ mình ở đâu ?, Mẹ mình là người thế nào ?, dù có chết rồi thì tôi cũng phải thắp cho mẹ tôi một nén nhang. Thế cũng là mãn nguyện. PV : – Anh có khi nào tưởng tượng mẹ mình là người thế nào ? Randy : – Tôi từng nằm mơ thấy mẹ và giấc mơ đó chỉ Open một lần duy nhất. Mẹ mình rất hiền, mặc một bộ đồ trắng bạc, tóc dài. Lúc đó bà đi đến và ôm tôi, nói một câu gì đó mà tỉnh dậy, tôi không còn nhớ. Tôi thường có linh cảm, mẹ tôi vẫn còn sống và ngày càng gần với tôi hơn. Đúng hay không thì tôi không biết, mà đôi lúc do tôi khao khát quá nên tưởng tượng vậy. PV : – Sao anh không đi tìm cha vì ở Mỹ, mọi thứ thuận tiện hơn ? Randy : – Tôi không ấn tượng lắm với cha. Đúng là ở Mỹ chỉ cần có tiền là tìm được, tính mốc từ năm 1971, cơ quan chính phủ Mỹ đưa bao nhiêu lính sang Nước Ta, sàng lọc da đen và da trắng ra, chắc cha tôi không phải da trắng rồi ( cười lớn ). Vào xét nghiệm AND là ra liền mà. Phải có tiền, để mướn luật sư đủ thẩm quyền vào Bộ tham mưu bên đó, mới có thời cơ. Tôi không muốn tìm, tôi cũng chả biết tại sao, cảm xúc tôi không muốn vì thương người mẹ vô hình dung hơn. Vậy thôi.

Mô tả ảnh.
Ca sĩ Randy cùng vợ con

Tôi ghét đàn ông đánh đàn bà ! PV : – Anh có tới 3 mối tình ? Randy : – Cũng do tôi không tìm hiểu và khám phá đến nơi đến chốn, tình cảm thì chưa được chín chắn mà mái ấm gia đình họ cũng phản đối tôi dữ lắm. Chuyện hợp tan là lẽ thường thôi, có lẽ rằng tôi là một người được nhiều người biết đến nên chuyện hợp tan bị đưa lên báo thôi. Ở ngoài xã hội, người có năm bảy đời vợ đâu có hiếm. Tôi yêu và sống với cô tiên phong vào năm 1995, còn cô thứ 2 thì vào năm 2000. PV : – Anh có giữ ảnh của người xưa ? Randy : – Có chứ, ( vừa nói, vừa mở điện thoại cảm ứng cho tôi xem những bức hình của 2 người cũ ). Đây là Tuyết và con của chúng tôi, còn đây là Hồng và con của tôi với Hồng. Còn giờ đây, tôi sống với Phượng và cũng đã có con với Phượng. PV : – Anh không tổ chức triển khai đám cưới ? Randy : – Tôi không tổ chức triển khai cưới với cô nào cả, tôi chỉ tổ chức triển khai một bữa tiệc ra đời với bè bạn thân thiện thôi. Tôi có mái ấm gia đình đâu, mà cưới thì phải ra đời hai họ, tôi thấy phiền, còn về phía Phượng thì cũng tự do, mái ấm gia đình cô ấy cũng tâm lý thoáng nên cuới thì tốt, còn không cưới cũng chả sao. Quan trọng là 2 đứa có yêu và sống với nhau bền vững không. Nhiều đám cưới hoành tráng mà chỉ năm bảy ngày đã tan vỡ, lúc đó có 1000 tờ hôn thú cũng chỉ là vứt đi. Tôi nghĩ, lòng tin trong tình yêu quan trọng hơn. PV : – Anh có nhớ và đến thăm con của 2 người trước ? Randy : – Thằng bên Úc, con với Hồng ấy thì lâu rồi không thăm. Còn đứa với Tuyết thì tiếp tục. Ở Mỹ, có nhiều điều luật rất ràng buộc, sau khi xa vợ mà muốn nuôi con thì phải được sự chấp thuận đồng ý của vợ, người vợ còn có quyền không cho mình gặp con, nếu làm sai luật là bị kiện liền. PV : – Những đứa con của anh phải biết tiếng Việt ? Randy : – Đúng rồi, bắt buộc phải tiếng Việt. Tôi và Phượng vừa mua mấy cuốn sách tập tô, sách đánh vần đưa sang Mỹ cho con học. PV : – Anh có ghét ai và ghét nhất loại đàn ông nào ? Randy : – Tôi không có ghét ai, bức xúc quá thì đánh lộn thôi. Tôi ghét nhất loại đàn ông đánh đàn bà. Họ là phái yếu, tôi thích được che chở cho đàn bà.

PHƯỢNG – vợ thứ 3 của Randy : Ở nhà, anh Randy gọi chị là gì ? – Casey, tên Mỹ của tôi, còn không thì gọi là Honey. Chị gặp anh ấy vào thực trạng nào ? – Ngày sinh nhật tôi, tôi quen anh ấy qua mạng Internet và mời anh ấy tới dự. Tôi thích anh ấy vì ở bên anh ấy, tôi cười suốt. Tại sao chị quyết định hành động sống với Randy, một người có 2 đời vợ rồi ?

– Không biết nữa. Nhiều khi yêu thì không có câu hỏi “why”

Phượng có ghen không nếu Randy chăm sóc tới 2 người trước và con của anh ? – Nếu anh ấy chăm con của anh ấy, tôi phải vui chứ, đó là người cha có nghĩa vụ và trách nhiệm chứ sao Còn nếu chăm sóc tới 2 người cũ, tôi ghen chứ.

  • Hoàng Anh (Nam Châm)

Source: https://nhacchuong.net
Category: Bảng xếp hạng nhạc chuông

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (No Ratings Yet)
Loading...

Trả lời

Liên hệ với chúng tôi

Some text some message..
Link xoilac 1 anstad.com, Link xoilac 2 sosmap.net, Link xoilac 3 cultureandyouth.org, Link xoilac 4 xoilac1.site, Link xoilac 5 phongkhamago.com, Link xoilac 6 myphamtocso1.com, Link xoilac 7 greenparkhadong.com, Link xoilac 8 xmx21.com, Link 6686 design 686.design, Link 6686 blog 6686.blog, Link 6686 express 6686.express,